“Một kiếm này thật đáng sợ, nhưng dường như đó còn chưa là sát chiêu mạnh nhất của Lâm Nhất, chắc chắn người này từng gặp được kỳ ngộ gì đó nên mới tu luyện được kiếm quyết tuyệt diệu đến vậy!”
“E là không đơn giản như vậy, kiếm ý Tiên Thiên vốn đã vô cùng đáng sợ, nhưng ngươi có phát hiện hay không, có vẻ như kiếm ý Tiên Thiên của Lâm Nhất đã sắp tiếp cận đại thành rồi thì phải?”
“Dùng kiếm ý Tiên Thiên sắp tiếp cận đại thành phối hợp với kiếm quyết của bản thân, nếu là vậy thì có thể hiểu được vì sao một kiếm kia lại có được uy lực bực này”.
Trận đại chiến này vô cùng kịch liệt và tàn khốc, diễn ra một cách gay cấn và đầy hấp dẫn.
Thực lực kiếm đạo mà Lâm Nhất bày ra quả thực khiến người ta phải tròn mắt mà nhìn, có cảm giác rung động không thôi. Trong thành U Châu, dù là lầu Huyết Vũ hay lầu Tàn Kiếm thì cũng không có kiếm pháp đáng sợ như thế.
Thư viện Thanh Lộc, Giang Dật nghe bốn phía bàn tán thì khẽ lắc đầu, những người này nói không sai, nhưng bọn họ lại không để ý đến một vấn đề…
Thế cục nghịch chuyển không bắt đầu từ cái chết của La Thâm, dù chỉ còn lại ba người, nhưng nếu liên thủ thì ít nhất cũng có hơn 6 phần cơ hội thắng.
Tuy nhiên, La Thâm chết đã khiến ba người kia quá hoảng sợ mà để lộ sơ hở, từ đó, mỗi một lần hành động đều để Lâm Nhất chiếm thế chủ động.
Nhưng điều quan trọng nhất là giờ phút này, Lâm Nhất đơn thuần chỉ một lòng hướng kiếm, không sợ hãi, không nóng nảy, không vội cũng không chậm. Đó là một loại khí phách, một loại phong thái không cách nào nói rõ được, chỉ có kiếm khách mới có thể thấu hiểu.
Tại vị trí của thư viện Thiên Phủ, khi nhìn thấy cảnh này, mọi người kinh ngạc không thôi.
“Kiếm pháp thật đáng sợ!”
“La Thâm kia nói chết là chết, đúng là thoải mái mà, trước đó hắn đã hung hăng ngang ngược cỡ nào chứ!”
“Haha, khá lắm Lâm Nhất, công tử Táng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền”.
“Quả thật sư tỷ Mặc Linh rất có mắt nhìn, khiến người ta phải khâm phục. Đánh được khí thế như vậy thì dù có thua cũng chẳng ai dám xem thường thư viện Thiên Phủ của chúng ta!”
“Đúng vậy, có mấy ai có được khí phách bực này?”
Kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của Lâm Nhất, từ trên xuống dưới thư viện Thiên Phủ phút chốc cảm thấy cực kỳ phấn chấn, mọi lo lắng đều bị quét sạch.
Mục Tuyết đang nằm trên ghế cố gắng mở mắt quan sát, tuy tầm mắt nàng ta có hơi mông lung nhưng vẫn có thể phân biệt được bóng dáng mờ ảo kia. Đột nhiên, nàng ta nhớ đến việc trước đó mình đã dùng kiếm ý Tiên Thiên để hù dọa Lâm Nhất, nhưng với thực lực của Lâm Nhất, nếu hắn muốn thì có thể dễ dàng khiến nàng xấu mặt ngay trước mặt tiền bối Đường Du. Bất giác, Mục Tuyết cảm thấy có một chút tự trách, tên này… Ta đã thật sự trách lầm hắn.
Trong hội trường.
Ngay khi Lâm Nhất đẩy lui hai người Tào Hưu, hắn không chú ý đến một ánh mắt âm độc vẫn luôn âm thầm dõi theo mình.
Là Trần Vũ, kẻ trước đó bị Lâm Nhất dùng kiếm đâm trúng ngực dẫn đến trọng thương.
“Đi chết đi!”
Mắt thấy Lâm Nhất vừa rơi xuống đất sau khi chém ra mấy luồng kiếm quang, quạt xếp màu tím có vẽ linh văn trong tay hắn ta bỗng hóa thành một tia sét màu tím, lao về phía ngực Lâm Nhất với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.