Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mấy năm nay chắc ngươi đã từng thử cởi bỏ giáp Viêm Long xuống đúng chứ? Nhưng có lẽ là thất bại rồi phải không? Không sao, ta sẽ kéo xuống giúp ngươi!”  

 

Lôi Vân Tử cười lớn, đưa tay ra kéo.  

 

Xoẹt! Xoẹt!  

 

Giáp Viêm Long quả thật đã được cởi bỏ, nhưng kèm theo đó là một lớp da máu, dưới da dính máu thịt còn tươi mới, đó chính là da của Huyết Lang…  

 

Chớp mắt nhìn lại, đâu còn là bang chủ của bang Huyết Lang gì đó, chỉ còn lại một bộ xương dính máu thịt.  

 

Lãnh Hương Vân sợ đến mức bịt chặt miệng, trốn phía sau lưng Lâm Nhất không dám nhìn, suýt thì ngất đi.  

 

Phó đại sư và Cổ lão đầu run rẩy cả người. Trước kia hai ông già lão luyện này đã từng nhìn thấy nhiều thủ đoạn đáng sợ của tà tu, nhưng so với cảnh tượng ở trước mắt thì hoàn toàn chẳng là gì. Trong mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, quỳ xuống đất không ngừng run rẩy.  

 

Trong đại điện khiến người ta trầm uất này, bầu không khí lập tức yên tĩnh đến cực hạn, không ai dám động đậy.  

 

Lôi Vân Tử bỗng nhiên xuất hiện, cho người ta biết thế nào mới là ác quỷ chân chính!  

 

“Ba tên vô dụng cũng muốn tranh Phệ Huyết Ma Điển với ta, các ngươi chỉ là những con cờ của ta mà thôi. Còn ngươi…”  

 

Lôi Vân Tử cười nhạt, hung uy ngút trời, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánhnhìn rơi lên người Lâm Nhất, cất giọng sắc bén: “Ngươi suýt chút nữa phá hoại đại sự của ta, thật sự cho rằng mình có thể đứng ngoài chuyện này, cao chạy xa bay sao? Ván cờ ta sắp đặt mười lăm năm trước không ai có thể nằm ngoài cuộc, quỳ xuống cho ta!”  

 

Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!  

 

Câu cuối của ông ta giọng nói như sấm, đinh tai nhức óc. Tiếng nói bùng nổ, không ngừng vang vọng trong đại điện. Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ dưới đất cũng bị nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức bay mất hồn phách.  

 

Nhưng một giây trôi qua, hai giây trôi qua, thời gian mấy nhịp thở trôi qua.  

 

Thiếu niên áo xanh có gương mặt tuấn tú kia vẫn không run sợ, đứng sừng sững nơi đó như thanh kiếm, không hề động đậy  

 

Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ rạp dưới đất nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh hãi.  

 

Sao lại như vậy?  

 

Hai ba câu nói của Lôi Vân Tử đã khiến đám người Phong Vô Hận sống không bằng chết, vậy mà Lâm Nhất vẫn đứng yên ở đó.  

 

“Ngươi…”  

 

Bóng ma màu máu lơ lửng trên đàn tế cũng kinh ngạc, ma thủ của lão ta kết ấn, lạnh lùng quát lên: “Quỳ xuống!”  

 

Thất bại!  

 

Lâm Nhất vẫn không có biểu cảm gì, vẫn đứng yên đó.  

 

“Chết tiệt, quỳ xuống cho ta!”  

 

Lôi Vân Tử nổi giận, lại kết ấn lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Trong đôi mắt máu của lão ta lần đầu xuất hiện vẻ hoảng hốt sâu đậm: “Sao lại như vậy, rõ ràng ngươi có dấu vết của linh ấn Thanh Long…”  

 

“Ông đang nói cái này sao?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK