Từng ánh mắt kinh ngạc từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía hắn. Lúc này toàn thân Lâm Nhất tỏa ánh sáng vàng mơ hồ, ánh sáng vàng như ngọn lửa cháy bất diệt, nhìn từ xa trông như một con Kim Ô đang bay.
Mọi người có thể cảm nhận được ngọn lửa vàng kia dao động khí tức mạnh mẽ, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ bóng dáng người ở trong đó.
Ai cũng tò mò, không biết là Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Long hay là vị cao thủ che giấu thực lực nào đó. Thậm chí còn có người đoán rằng hắn là yêu nghiệt siêu cấp đến từ Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ.
Lâm Nhất thấy thế bèn thu hồi Kim Ô Cửu Biến, dùng Đằng Long Quyết để đi đường.
Có thể nhìn thấy rất nhiều di tích được bảo tồn nguyên vẹn ở chỗ sâu trong Thương Long Cấm Giới, những tia chớp thỉnh thoảng xẹt qua trên bầu trời cũng ít đi. So với bên ngoài, khí tức còn sót lại ở nơi đây càng thêm cổ xưa, có lẽ đã trải qua rất nhiều năm.
Lâm Nhất nhìn lướt qua thì thấy càng lúc càng nhiều người chạy tới đây.
Có thể đến được đây, chắc chắn họ đều có thực lực rất mạnh, họ nhất định cũng cảm nhận được khí tức đáng sợ ở chỗ sâu trong cấm giới.
“Ồ?”
Lâm Nhất đang di chuyển chợt tỏ ra kinh ngạc, sau đó vùng không gian ở cuối tầm mắt có vô số ngôi sao tập hợp, ánh sao sáng ngời như tồn tại vĩnh hằng, tràn ngập sức mạnh cuồng bạo khiến không gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Ở nơi sâu trong Tinh Quang dường như có một long ảnh to lớn đang giãy giụa, mang theo một cảm giác áp bách dữ dội, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía này bằng ánh mắt vô cùng nặng nề.
“Đây chính là bảo điện Thương Long sao?”
Nhìn dị tượng trước mặt, Lâm Nhất thoáng sửng sốt, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nóng rực nồng đậm.
Vù! Vù! Vù!
Tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều, khi đến gần khu vực kia, hắn phát hiện đã có rất nhiều người đang lơ lửng trên không, nhìn về phía không gian vặn vẹo kia với ánh mắt nóng bỏng, trong đó có không ít người cũng có thể xem là người quen.
Ví dụ như La Chấn đang mặc một bộ đồ đen, trông rất nổi bật trong đám người kia, hắn ta đã đến đây từ rất sớm.
Bên cạnh hắn ta chính là hai người Tần Lâm và Quân Mộng Trần, quả nhiên ba người này rất thân thiết với nhau. Trong Thất Đại Cự Đầu ở khu vực Thương Long, ba người này không cùng một phe với bốn người nhóm Phong Huyền Dực, đây cũng được xem là một tin tức tốt với Lâm Nhất.
Mấy người nhóm La Chấn cũng nhìn thấy Lâm Nhất đến, bọn họ gật nhẹ đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, xem như là chào hỏi.
Lâm Nhất cũng gật đầu đáp lại đối phương.
Lâm Nhất thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn lên, trong không gian văn vẹo kia có vô số Tinh Quang ngưng tụ thành một vòng xoáy khổng lồ. Long ảnh khổng lồ có thể nhìn thấy mơ hồ trong vòng xoáy trước đó trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Trong long ảnh có rất nhiều kiến trúc nguy nga to lớn, dường như ở giữa các kiến trúc đó có một quảng trường cực kỳ cổ kính.
Trong quảng trường, có thể nhìn thấy rất nhiều phù văn cổ lơ lửng, mỗi phù văn đều chứa đựng đạo và lý cực kỳ sâu xa.
Rất nhiều phù văn xếp thành hàng, phác hoạ thành một hình ảnh vô cùng huyền ảo, muốn thấy được nhiều thứ hơn nữa thì có vẻ sẽ càng khó hơn.
Lâm Nhất giơ tay vuốt ve hư không, trong hư không rõ ràng có một vật cản, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể tiến vào bên trong.
“Cơ duyên hơn cả tạo hoá…”
Trong lòng Lâm Nhất thầm cảm thán, đây là cơ duyên chỉ có ở con đường thông thiên, cũng là cơ hội để những thiên tài hạ giới như họ một bước lên trời.
Ngoài mười phương chiến giới, không cần biết người đến từ giới vực nào, thì cũng chỉ là những con kiến trong mắt thiên tài yêu nghiệt của các đại thế bên kia mà thôi. Nhưng to hơn một chút với gầy hơn một chút cũng có sự khác biệt, mà con đường thông thiên lại cho mọi người cơ hội, một cơ hội để có thể thật sự tranh đấu trong đại thế.