Có điều, nghĩ thì nghĩ, nhưng tiền bối Đường Du lại không có ý định vạch trần.
“Tuy nhiên, ngươi cũng nên biết, Huyền sư tam phẩm chỉ mới là nhập môn mà thôi”.
“Ta đã nghe những lời này rất nhiều, hôm nay vừa khéo, liệu tiền bối có thể nói cụ thể với ta được không?”
“Nói cụ thể ư?”, tiền bối Đường Du cười nói: “Ta phải nói cụ thể như thế nào? Ta cũng chỉ là một Huyền sư tứ phẩm, không cao hơn ngươi bao nhiêu. Chỉ khi trở thành Huyền sư ngũ phẩm mới được xem là cao thủ đỉnh cấp chân chính tại cổ vực Nam Hoa. Tồn tại cấp bậc đó chỉ tiện tay đánh ra một đường linh văn cũng có thể khiến núi rung đất chuyển, thiên địa lu mờ”.
Tiện tay đánh ra một đường linh văn có thể khiến núi rung đất chuyển ư?
Lâm Nhất thầm khiếp sợ, nếu quả thật là thế thì không biết mạnh đến mức nào.
Nếu như đánh ra một linh đồ thì chẳng phải sẽ khiến núi rung đất chuyển suốt mấy ngày sao? Thật khó mà tưởng tượng nổi!
“Tuy nhiên, dù phóng mắt khắp cổ vực Nam Hoa thì số lượng Huyền sư ngũ phẩm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sau Huyền sư ngũ phẩm còn có tồn tại kinh khủng hơn, được xưng là Huyền tôn. Đó là cấp bậc khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn, lúc sinh thời, ta từng gặp một lần ở ngoại vực, tuy chỉ đứng từ xa quan sát nhưng vẫn có cảm giác không cách nào địch nổi người nọ”.
Huyền tôn?
Lâm Nhất thầm kinh ngạc, con đường linh văn này quả thật khiến người ta kinh ngạc, tuy nhiên, nếu so với lực lượng bực này thì hắn càng tin vào kiếm trong tay mình hơn.
Tồn tại như thế khiến hắn kinh sợ, nhưng lại không có ý định hướng đến.
“Nói vào chuyện chính…”
Tiền bối Đường Du thu hồi suy nghĩ, khẽ cười nói: “Lâm Nhất tiểu hữu, có lẽ ngươi từng nghe nhắc đến Thần Văn, đúng không?”
“Có từng nghe”.
Lâm Nhất thoáng sững sờ, khẽ gật đầu.
Thời kỳ thượng cổ, Đạo Văn mất đi, nhưng ở thời hoàng kim thịnh thế, rất nhiều thánh nhân đã sử dụng Đạo Văn không trọn vẹn để thôi diễn ra Thần Văn mà con người có thể khống chế. Từ đó, Huyền sư trở nên vô cùng sáng chói ở thời hoàng kim thịnh thế, đủ các loại thần thông được thôi diễn càng khiến Huyền sư trở nên chói mắt hơn bao giờ hết.
Tuy nhiên, sau khi thời đại hoàng kim thịnh thế suy tàn, Thần Văn cũng theo đó thất truyền, có rất nhiều Thần Văn bị chôn vùi theo năm tháng.
Hiện tại, Huyền sư chỉ có thể sử dụng Linh Văn, tuy rất mạnh mẽ nhưng lại không thể nào so sánh với những Huyền sư tu luyện Thần Văn thời thượng cổ.
Đến hiện tại, nếu có Thần Văn đột ngột hiện thế ắt sẽ tạo nên một trận phong ba to lớn, khiến tứ phương tranh đoạt.
Sự hấp dẫn của Thần Văn đối với Huyền sư cũng như khát vọng về kiếm quyết thượng cổ của kiếm khách, có thể nói là không cách nào khống chế được.