Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng thực sự là nóng không chịu nổi, cơ thể như bốc hoả, nhìn thấy vò rượu trên đất, hai mắt hắn lập tức sáng lên.  

 

“Dừng tay!”  

 

Ông lão béo biến sắc, vội hô dừng lại.  

 

Nhưng Lâm Nhất đâu có quan tâm nhiều như vậy, hắn cầm lên rót ừng ực vào cổ họng, một dòng nước mát lạnh thấm đẫm trong cơ thể.  

 

Toàn thân hắn chợt cảm thấy nhẹ nhõm, bất giác cười mừng rỡ.  

 

Đặt vò rượu rỗng xuống, khuôn mặt tái nhợt của hắn thoáng chốc trở nên hồng hào, có cảm giác tinh thần sảng khoái.  

 

Lâm Nhất nở nụ cười thoả mãn, cười hì hì hỏi: “Thập Tam gia, đây là rượu gì vậy? Cho ta một vò nữa đi.”  

 

Thập Tam gia vuốt râu, cười đáp: “Thêm một vò nữa hả? Ngươi không thấy ông lão nào đó sắp ói ra máu rồi à? Ha ha ha.”  

 

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, dè dặt quay lại nhìn thì thấy sắc mặt ông lão béo đã hoàn toàn biến thành màu đen.

 

“Đưa đây!”  

 

Ông lão béo không khách sáo giật vò rượu lại, chỉ thấy vò rượu trống rỗng chẳng còn sót lại một giọt nào.  

 

“Các chủ, xin lỗi nhé, lần sau có cơ hội ta sẽ trả lại cho ngài mười vò”.  

 

Lâm Nhất cảm thấy có chút không đúng, cười bẽn lẽn nói.  

 

“Lão phu mất mười năm mới ủ được một vò Hàn Đàm Hương Lộ này, ngươi lấy cái gì để đền”.  

 

Ông lão béo tức không biết phải làm sao, bực bội nói.  

 

“Đủ rồi, một vò rượu thôi mà, có gì mà to tát. Tiểu Lâm Tử, bây giờ ngươi đánh một quyền xem nào”.  

 

Thập Tam gia quát một câu, sau đó cười toe toét quay sang nói với Lâm Nhất.  

 

Đánh một quyền?  

 

Lâm Nhất thoáng ngẩn ra, siết chặt năm ngón tay, Chân nguyên khắp người lập tức sôi sục sau đó nện một quyền vào không khí.  

 

Uỳnh!  

 

Trong rừng Táng Kiếm bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ rung trời, nơi mà quyền mang chạm đến, từng gốc trúc vốn đã bị gãy đôi ngay lập tức bị đánh bật cả rễ, sau đó, bị quyền mang nghiền nát thành bột mịn rồi theo gió cuốn đi.  

 

“Huyền Võ tầng thứ 10 trung kỳ, sao có thể?”  

 

Lâm Nhất giật mình ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng bất ngờ trước uy lực của một quyền này.  

 

Vừa rồi hắn mới thăng cấp lên Huyền võ tầng thứ 10, mới ăn một miếng thịt, uống một vò rượu mà tu vi đã thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 10 hậu kỳ, loại cảm giác này giống như một giấc mơ, quả thực khó mà tin nổi.  

 

“Ha ha, sao mà không thể?”  

 

Ông lão béo sa sầm mặt, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Thịt má là phần thịt tinh hoa nhất trên người cá Tuyết Long, lão phu mất mười năm vất vả mới ủ được một vò Hàn Đàm Hương Lộ đều bị tên nhóc nhà ngươi ăn uống hết rồi, có cái gì mà không thể? Những thứ này đủ sức để sánh với năm năm khổ tu của người khác đấy”.  

 

“Đừng nghĩ nhiều, cứ ngủ đi đã. Trong Táng Kiếm Đồ chắc là ngươi đã phải trải qua thập tử nhất sinh, chẳng có thời gian để nghỉ ngơi rồi”.  

 

Vẻ mặt của Thập Tam gia ôn hoà cười khẽ nói.  

 

“Ngủ? Ngủ cái gì…”.  



Lâm Nhất còn chưa nói hết câu thì đã cảm nhận được cơn say ập đến sau đó mơ màng từ từ ngã xuống. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK