Phong Vô Hận tung hoành khắp Vân Châu, chưa từng bị một tên tiểu bối ép thê thảm như vậy.
“Nói nhảm với hắn làm gì? Chúng ta tế ra võ hồn, liều mạng một phen, còn sợ không đánh chết tên nhóc này được à?”
Trong mắt Huyết Lang lóe lên tia hung ác, ngày thường, hắn ta đã vô cùng hung hãn, giờ đây, khi đối mặt với sức hấp dẫn cực lớn như thế này, ngay cả mạng hắn ta cũng không cần, hiển nhiên, người này hoàn toàn có thể làm ra chuyện dùng mạng để đánh trọng thương Lâm Nhất.
“Vậy thì thử đi!”
Ánh mắt Lâm Nhất lộ vẻ nghiền ngẫm, nhưng trong lòng thì cười khẩy không thôi.
Kiếm Táng Hoa trong hộp đựng kiếm sau lưng liên tục phát ra âm thanh “vù vù”, kiếm ý vô tận không ngừng tích tụ trong cơ thể hắn. Khí thế kia cực kỳ sắc bén và ác liệt, thậm chí đâm rách da thịt đã luyện thành Tử Lôi Thể của Lâm Nhất, khiến trên người hắn rỉ ra máu. Từ đó có thể thấy được nó hùng hậu và bao la cỡ nào.
Cao thủ cảnh giới Âm Dương gọi ra võ hồn, hiển nhiên, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng… có lẽ đám người này không biết được kiếm ý Tiên Thiên viên mãn khủng bố đến mức nào.
Kiếm ý vô cùng vô tận điên cuồng khuếch tán trong cơ thể hắn. Tin tưởng vào mức độ dẻo dai của thân thể, Lâm Nhất quyết định cố kiềm nén lại. Hắn muốn nhìn xem sau khi đạt đến biến thứ hai của Thương Long Cửu Biến thì điểm cực hạn của kiếm ý Tiên Thiên viên mãn sẽ nằm ở đâu.
Không xuất kiếm thì thôi, một khi xuất kiếm ắt thạch phá kinh thiên.
“Chậc chậc, đặc sắc, đặc sắc. Thật là náo nhiệt, hơn mười năm không để tâm đến hồng trần, không ngờ thế gian vẫn vậy, lòng người quả nhiên thú vị, ha ha ha ha!”
Ngay khi mấy người đang ở trong tình thế giằng co, trong đại điện khiến người ta có cảm giác căng thẳng bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười quái đản.
Tiếng cười kia khàn khàn, mang theo cảm giác tang thương, lại ẩn chứa ma lực phi phàm, khiến người ta có cảm giác khẩn trương. Một luồng áp lực lớn bao phủ khoảng không gian xung quanh đây. Ngoài Lâm Nhất, ba người còn lại đều lộ vẻ cố sức, cố gắng khống chế bản thân không quỳ sụp xuống.
Bịch!
Nghe thấy tiếng cười đáng sợ kia, Phó đại sư và lão Cổ không gắng gượng nổi, hai chân mất khống chế, quỳ sụp xuống đất.
“Là ông ta!”
Toàn thân Lãnh bảo chủ run lên, ông ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở tế đàn, huyết quang xộc thẳng lên trời. Phút chốc, huyết quang quanh quẩn trên Phệ Huyết Ma Điển đã ngưng tụ thành một ma vật hình người hệt như một hồn ma đẫm máu. Kẻ đó có dáng vẻ hung thần ác sát, ma khí ngập trời.
“Lôi Vân Tử”.
Phong Vô Hận và Huyết Lang quay đầu nhìn, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Một người chết bỗng “sống” lại một cách quái dị trước mặt bọn họ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Hương Vân tái nhợt, trái tim đập bang bang trong lồng ngực, cả người run lẩy bẩy. Nhưng khi thấy Lâm Nhất đứng chắn trước người mình, thiếu niên với vẻ ngoài anh tuấn và lạnh lùng đã khiến trái tim hoảng sợ của nàng ta nhanh chóng ổn định trở lại.
Lôi Vân Tử híp mắt nhìn một lượt, hốc mắt màu máu trống rỗng hướng về phía Lãnh bảo chủ, ông ta bỗng nhếch miệng cười: “Quả nhiên sư phụ không nhìn lầm, năm đó ta cố ý thả ngươi đi, cũng đã đoán được ngươi chắc chắn sẽ dẫn theo người có thân thể thuần âm trở về đây”.
“Không thể nào…”