Vừa dứt lời, hắn ta giẫm nát Trương Nhạc dưới chân rồi một cước đá bay đi.
Chợt nghe thấy một âm thanh cực lớn, Trương Nhạc giống như một viên pháo bắn về phía Bạch Vũ Phàm sắp hạ xuống đất.
Thần sắc Bạch Vũ Phàm khẽ thay đổi, nếu như cưỡng ép đón lấy thân thể này của Trương Nhạc, thì lập tức sẽ bị đụng thương, nhưng nếu không đón lấy thì căn bản là cũng không thể làm thế được.
Chỉ có thể nói Liễu Vân Phi con người này thật sự quá độc ác nham hiểm, rất giỏi lợi dụng tình người.
Trong khoảnh khắc, Bạch Vũ Phàm đã ra quyết định, quay người xẹt qua.
Tiếng kinh hô vang lên, trong lúc mọi người đều cho rằng Bạch Vũ Phàm từ bỏ Trương Nhạc, thì hắn ta quay người lại tóm chặt lấy chân của Trương Nhạc, giảm bớt lực đạo trên người của hắn ta ngay giữa không trung.
Giơ tay lên, chậm rãi đưa đi.
Cơ thể của Trương Nhạc nhẹ nhàng hạ xuống vị trí của Thanh Vân Môn, đệ tử Thanh Vân Môn lập tức đứng lên đón lấy Trương Nhạc.
"Hay!"
Hành động gặp nguy không loạn của Bạch Vũ Phàm trong không trung không những đã cứu được Trương Nhạc, mà còn khiến bản thân không bị thương.
Một loạt động tác được hoàn thành trong khi suýt chút nữa là xảy ra tai nạn, làm cho cả hội trường trầm khồ khen ngợi hô to lên.
Một mặt khác, Hồ Tử Phong hạ xuống trước, tay trái chống đất, cơ thể cong lên hình bán cung.
Ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Vân Phi, không nói một lời, tựa như một con hùng ưng giương cánh lao tới.
Chớp mắt đã đến trước mặt Liễu Vân Phi, song quyền không ngừng đánh ra, mỗi một chưởng đều nặng như ngàn quân, ẩn chứa khí tức nóng rực.
Điều gây kinh ngạc nhất là sau hơn mười chưởng mà khí tức nóng rực đó vẫn sôi trào tại cùng một chỗ, hoàn mỹ kết hợp với khí thế trên người Hồ Tử Phong, hình thành lên từng đợt từng đợt làn sóng nhiệt cuồn cuộn đàn áp tới.
Cơ thể của Hồ Tử Phong chính là một ngọn núi lửa mênh mông, không ngừng phun trào.
Sắc mặt Liễu Vân Phi hơi ngưng lại, cười nói: "Có bản lĩnh đấy, nhưng như vậy mà muốn áp đảo được ta thì vẫn có chút ngây thơ!"
Chợt thấy bàn tay của hắn ta đột nhiên biến thành màu tím như ngọc lưu ly, bắt đầu đánh với Hồ Tử Phong.
Thình thịch thình thịch!
Hai người đều ẩn chứa nội kình mênh mông, giống như một cái nồi hơi ùng ục sôi trào, cơ thể như dã thú mạnh mẽ.
Mỗi một quyền chạm nhau đều phát ra những tiếng nổ kinh người.
Mặt đất như vang lên tiếng sấm sét, khiến đầu óc mọi người bị chấn động ong ong.
Chiến lực đỉnh cấp của đệ tử nội môn nước Thiên Thủy hoàn mỹ thi triển ra trước mặt vô số võ giả, khiến người xem chấn động không thôi.
Từ sau khi bàn tay của Liễu Vân Phi chuyển sang màu tím, mỗi một chưởng của hắn ta đối hợp lại đều bắt đầu giảm ưu thế.
Sau vô số chưởng, làn sóng nhiệt ngợp trời đó hoàn toàn bị hắn ta ngang ngược làm cho cuộn ngược lại.
Trong lòng Hồ Tử Phong hoảng hốt, mặt lộ ra vẻ chật vật, bắt đầu lùi từng bước về sau.
Sưu!
Đúng lúc này, Bạch Vũ Phàm hạ từ trên không trung xuống, bàn chân mạnh mẽ hạ xuống mặt đất.
Cả người giống như diều hâu, bay lên không lao tới, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta có chút không bắt kịp. Phất tay lên hung hăng chộp tới bằng một chiêu Ưng Chưởng Công.
Liễu Vân Phi mỉm cười, chiếc quạt giấy ở tay kia mở ra, thân ảnh tựa như trăm hoa khiêu vũ, xoay người trở lại liền né được một chảo tinh diệu này của Bạch Vũ Phàm, đồng thời vẫn không quên tiếp tục áp chế Hồ Tử Phong.