Ngựa Huyết Long đã mất, trước kia, trong những lúc như thế này, ngựa Huyết Long luôn là đường lui cuối cùng của hắn.
Hóa ra hắn đã sớm quen với sự tồn tại của nó mà không hề hay biết.
Không đợi Hám Thiên Ma Viên kịp xoay người, Lâm Nhất đã đút một viên thuốc vào miệng mình, thu lại hơi thở. Trong bóng đêm mênh mông, hắn lẳng lặng chạy theo hướng đám người Tả Vân đã rời đi.
Dần dần, tiếng rống giận của Hám Thiên Ma Viên sau lưng ngày càng nhỏ và không ổn định.
Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thành Mặc Thủy chìm trong biển lửa.
Ngọn lửa kia thoáng lóe lên những đốm ánh sáng âm u như u linh, cô đọng đủ loại cảm xúc tiêu cực, xộc về phía ma vân trên bầu trời.
Ma vân đen kịt như vực sâu, nó tham lam cắn nuốt những đốm sáng âm u kia.
“Đây là…”
Lâm Nhất nhíu mày, cảm thấy có hơi kỳ quái.
Trước kia cũng có yêu thú đồ sát dân chạy nạn, thậm chí số lượng không hề ít, nhưng chưa từng xuất hiện dị tượng như thế, cứ như một loại huyết tế cổ xưa nào đó, tà ác và u tối.
Là dị tượng sau khi phá thành mới xuất hiện ư?
Hay là nó đã sớm tồn tại, chỉ là hắn không nhìn ra?
Nửa ngày sau, Lâm Nhất mới tỉnh ngộ, không phải lúc trước hắn không thấy, mà là không cách nào phát giác được. Sau khi kiếm ý Thiên Thiên của hắn tiến bộ, mức độ cảm ứng mới tăng lên nhiều lần.
Dù chưa hoàn toàn thăng cấp lên kiếm ý Thông Linh, nhưng quả thực bình chướng đã buông lỏng rất nhiều, kiếm ý của hắn đã mạnh mẽ lên gấp năm lần.
Tình huống hiện tại có thể xem như đang ở giữa kiếm ý viên mãn đỉnh phong và kiếm ý Thông Linh, nói đúng hơn là Bán Bộ Thông Linh.
“Chuyện này cũng không đến lượt ta để tâm, e là ở cổ vực Nam Hoa đã sớm có người chú ý đến”.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, không tiếp tục vướng mắt về dị tượng cổ quái mà tà ác kia.
Hai canh giờ nữa là trời hửng sáng rồi.
Lâm Nhất cảm nhận được hơi thở của đám người Tả Vân trong rừng cây, có nhiều người nên khí tức rất hỗn tạp, nhưng đối với một kiếm khách có được kiếm ý Bán Bộ Thông Linh như Lâm Nhất thì việc truy tìm bọn họ là điều cực kỳ dễ dàng. Hắn đã chạy một mạch theo những khí tức này.
Bên cạnh hai người Tả Vân và Phong Dã có một đống lửa đang rực cháy, bọn họ không đi cùng dân chạy nạn và võ giả đến thành Mộ Kiếm mà nán lại đây để chờ Lâm Nhất.
Đột nhiên, sắc mặt hai người họ thay đổi, vội ngẩng đầu nhìn thì phát hiện một bóng người từ trong rừng đi ra.
Lúc này, Phong Dã lộ vẻ vui mừng, vội đứng dậy cười nói: “Lâm Nhất!”
“Ngươi bị thương?”
Tả Vân nhìn Lâm Nhất ngồi xuống rồi trầm giọng hỏi.
“Còn may, không chết được”.
Lâm Nhất đặt Táng Hoa bên cạnh, thờ ơ đáp.