“Thật ra thì chắc ngươi cũng phát hiện, trong số các nhân tài trên bảng Long Vân, bảng ngoài do các đại đệ tử của thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ chiếm giữ, còn bảng trong thì đa số đến từ thế lực cấp bậc bá chủ. Mười người đứng đầu bảng trong, những yêu nghiệt sắp chạm tới Thiên Phách kia đều đến từ thế lực cấp bậc bá chủ”.
Chương Viễn nói với giọng ẩn ý: “Chỉ có tông môn mạnh mới có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt chân chính. Ví dụ như Bạch Lê Hiên, hiện tại hắn ta đã đủ tư cách để cạnh tranh với nhân tài trên bảng Long Vân. Ngươi cũng có thiên phú này, chỉ là không được thế lực cấp bậc bá chủ bồi dưỡng, nếu không ngươi hoàn toàn có khả năng đạt được thành tích như Bạch Lê Hiên hiện giờ”.
“Lần này Càn Vân Tông kín tiếng như thế, có lẽ mục đích cũng giống với Thiên Kiếm Tông chúng ta, đều đang bồi dưỡng hậu bối, để Bạch Lê Hiên nhân cơ hội này ghi dấu tên tuổi của mình”.
Lâm Nhất cười, hiện tại hắn đã nắm giữ kiếm ý viên mãn đỉnh phong, tuy thời gian không lâu, còn cần thêm một chút kinh nghiệm.
Nhưng một khi ra tay, có kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong hỗ trợ, hắn chưa chắc không thể cạnh tranh với nhân tài trên bảng Long Vân.
Hơn nữa, Long Tượng Chiến Thể Quyết của hắn cũng đã thăng lên tầng bảy, tu vi dừng lại ở cảnh giới Âm Huyền viên mãn, có thể đột phá cảnh giới Dương Huyền bất cứ lúc nào.
Và còn có quyền pháp cấm kị Thất Sát Quyền, Trần Quang kiếm pháp, Hoả Phượng Liệu Nguyên Đồ, kiếm trận Tử Diên sắp cửu chuyển kia...
Át chủ bài nhiều đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng của người ngoài.
Chỉ là hắn không cần giải thích với người khác. Mặc dù tính cách Chương Viễn không tệ, nhưng chung quy vẫn đánh giá Lâm Nhất hơi thấp.
Về phần Mục Trần, hắn ta càng không thể Lâm Nhất vào mắt, ngay cả Bạch Lê Hiên mà hắn từng đánh bại còn giật mình kinh ngạc.
Có cần thiết không?
Không nói trước đây, chỉ nói bây giờ thôi, Lâm Nhất cũng tin chắc mình có thể đánh bại đối phương.
Nhưng tính cách của Lâm Nhất là vậy, không thích hơn thua nhau ở cái miệng, hắn chỉ biết cười cho qua.
Thấy vậy, Chương Viễn cũng không còn cách nào khác, lắc đầu bất đắc dĩ.
Hô!
Đúng lúc này, một nhóm người cưỡi ngựa yêu thú chạy lại từ biên giới Biển Trăng Khô, cuốn lên bụi bặm mù mịt.
Mặc Linh nhướng mày: “Lại thêm hai cao thủ thuộc mười hạng đầu bảng ngoài!”
Hai người trẻ tuổi nhảy xuống khỏi lưng ngựa, một người gầy như que củi, đeo thanh đao cổ thật dài trên lưng, người còn lại trông lạnh lùng, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng đỏ đáng sợ như một con rắn độc.
“Bùi Nhạc, đệ tử nòng cốt của Thanh Mộc Các bá chủ thành Thanh Châu, xếp hạng năm mươi tám trên bảng Long Vân đợt trước, thanh đao trên lưng hắn ta là một món bảo khí rất lợi hại tên là U Vân; người còn lại tên Tần An, người này am hiểu dùng roi, với roi Xích Xà trong tay, hắn ta đã khiến cho không biết bao nhiêu người tham gia Quần Long thịnh yến bốn năm trước chịu thiệt, xếp hạng năm mươi chín”.
Nghe Mặc Linh giới thiệu, Lâm Nhất suy nghĩ trong lòng, mười yêu nghiệt đứng đầu bảng ngoài này hầu như đều có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, khí tức trên người cực kì cô đọng, mạnh không thua kém gì trưởng lão cảnh giới Âm Huyền của tông môn.
Sau khi vào Biển Trăng Khô, những người này chắc chắn sẽ chiếm ưu thế áp đảo, toả sáng rực rỡ.
Chương Viễn nói Biển Trăng Khô sẽ là sân khấu tranh tài của nhân tài bảng Long Vân cũng không sai.