Toàn thân Lâm Nhất được bao phủ bởi hoả diễm kim sắc, trong cơ thể liên tục bắn ra uy áp lôi đình. Khi cuồng phong rít gào, những tia điện kia bị cuốn theo không ngừng xoay tròn.
“Sức mạnh Phong Lôi, đây là thần thông Thương Long thượng cổ!”
Tử Điện Ma Long Điểu lùi lại thật xa, thầm kinh hãi nhìn Lâm Nhất đứng ở trung tâm cơn lốc.
Nó nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt hơi phức tạp, thật sự không thể hiểu người trẻ tuổi này.
Lúc đó nó đang gặp nguy hiểm, với năng lực của đối phương có thể giết nó dễ dàng, thậm chí không cần ra tay thì nó cũng sẽ chết.
Là một con yêu thú Thiên Phách cấp bậc bá chủ mang huyết mạch Long Tộc, đối với hắn yêu đan của nó có giá trị không hề thua kém quả Viêm Long này bao nhiêu.
Nhưng tiểu tử này lại ra tay cứu nó, nó thực sự nghĩ mãi mà không rõ.
Là vì lúc trước hắn đã cướp một giọt tinh huyết bản mệnh của nó ư?
Ở trong mắt loài người, lẽ nào vẫn có trường hợp nợ ân tình của yêu thú chăng? Không suy nghĩ nữa, thật nhức đầu.
Tử Điện Ma Long Điểu chậm rãi nhắm mắt lại, hai cánh rộng lớn ôm lấy người mình, dùng tư thế thoải mái để nghỉ ngơi.
Phải nói rằng lần này Lâm Nhất có hơi điên cuồng, ăn cả một quả Viêm Long là quá nhiều.
Nhưng bảy ngày sau, Lâm Nhất còn chưa luyện hoá hoàn toàn quả Viêm Long lại tiếp tục làm một chuyện điên cuồng hơn nữa.
Hắn nuốt hết quả dị quả đầu rồng, đầu rồng ẩn chứa phần tinh hoa nhất và tinh huyết Viêm Long thuần tuý nhất của quả Viêm Long ba nghìn năm.
Ầm!
Một ngọn lửa vàng phóng thẳng lên trời, sau đó lan rộng ra xung quanh, đốt cháy toàn bộ lôi vân đen kịt trên bầu trời.
Cả bầu trời nhìn như đang bốc cháy, cuồng phong rít gào, hoả diễm ngập trời, sấm vang chớp giật, dị tượng đáng sợ khiến vạn vật trong núi Viêm Long đều kinh hãi.
“Thương Long Cửu Biến, phá! Phá! Phá!”
Ở trung tâm cơn lốc, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, ánh chớp đan xen toàn thân, trong hai mắt cô đọng sự sắc bén và ngoan cố xưa nay chưa từng có. Hắn muốn thừa thế xông lên, đột phá Thương Long Cửu Biến đến cảnh giới biến thứ tám.
Hắn muốn luyện hoá hoàn toàn quả Viêm Long cực phẩm ba nghìn năm này, không lãng phí một chút gì.
Đây là cơ duyên mà tiền bối Kiếm Vô Danh để lại từ ba nghìn năm trước. Với tư cách là đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các, hắn không thể đổ trách nhiệm cho người khác, không thể phụ kỳ ngộ này.
Ngoài ra, sâu trong lòng hắn có một ngọn lửa đang thiêu đốt và nhiệt huyết bất tận đang sôi trào. Tấm lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi ấy muốn giao đấu với yêu nghiệt tuyệt đỉnh mạnh nhất của cổ vực Nam Hoa trong Quần Long thịnh yến.
Kiếm của hắn muốn tranh đấu với Tam Vương Thất Anh, cái tên kiếm Táng Hoa muốn toả ánh hào quang rực rỡ nhất của nó.
Lâm Nhất ngửa mặt lên trời gào thét, lực lượng Thương Long cổ xưa không ngừng chảy xuôi trong cơ thể, cắn nuốt dược tính nồng đậm và tinh huyết Viêm Long trong quả dị quả ba nghìn năm với khí thế cực kì điên cuồng.
Mười ngày sau, ngọn lửa trên trời dần dần tiêu tán.
Vào ngày này, Lâm Nhất mở mắt ra, một tia điện màu tím trong mắt lướt nhanh qua xuyên thủng hư không.
Phù!