Lâm Nhất nhướn mày, lơ đãng bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Khuyên hai vị đừng nên xúc động".
Kiếm quang trên người hắn lập tức tỏa sáng, kiếm ý khủng bố trút xuống bao phủ hai giới tử Huyền Long và Thiên Càn. Khí thế ngạo nghễ không địch thủ ấy của Lâm Nhất càng khiến người ta cảm thấy áp lực hơn sau trận chiến vừa rồi.
Tuy đối mặt với giới tử, nhưng cũng không ai dám xem nhẹ Lâm Nhất.
"Tên ôn con này!"
Sắc mặt hai giới tử đổi tới đổi lui, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ.
Một lúc sau, giới tử Thiên Càn ngó Lâm Nhất rồi liếc ngựa Huyết Long, chậm rãi nói: "Lâm Nhất, có thể dồn chúng ta đến nước này thì ngươi đúng là có chút bản lĩnh đấy. Nhưng, chút bản lĩnh ấy không phải là vốn liếng để ngươi đắc tội tam đại giới tử!"
Lâm Nhất mặc trường bào màu xanh, cảm xúc cũng không có vì lời nói của đối phương mà dao động.
Hắn biết đối phương đang kéo dài thời gian, nhưng cũng không lo lắng, ngựa Huyết Long đang cứu người rồi. Nhiệm vụ trước mắt của Lâm Nhất là giữ chân hai người này, tạo nhiều cơ hội hơn cho nó.
Thủ đoạn của các giới tử quả thật khiến người ta ớn lạnh, từ khi hắn bước lên con đường thông thiên này thì đây là lần đầu tiên gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Dù đến tận bây giờ, hắn cũng không dám chắc có thể chiến thắng.
Muốn giết chết một giới tử quả thật quá khó!
Giới tử Thần U cũng không có chết, nếu không có đủ thực lực thì một quyền ẩn chứa sức mạnh Thánh Linh kia đã đánh đối phương thành một đống thịt nát rồi. Có điều, tình trạng của đối phương cũng vô cùng thê thảm là được. Trong thời gian này, nếu ngựa Huyết Long có thể cứu Nguyệt Vi Vi thì mọi thứ sẽ không còn bị động như vậy nữa.
Ầm, ầm!
Vòm trời bỗng dưng điên cuồng chấn động, lónh lánh ánh sáng đen nhánh cuồn cuộn như biển.
Ngựa Huyết Long xoay ma côn Thiên Khôi, sau lưng hình thành bóng một con Long Viên khổng lồ. Long Viên kia như sinh ra ở thái cổ, cũng cầm ma côn Thiên Khôi to lớn đập xuống dưới.
Bốn gã yêu nghiệt trên Kim bảng còn sót lại lập tức bị đánh bay trước một côn ấy, cơ thể nứt toạc, máu bắn tung tóe.
Có vẻ sắp cứu được rồi!
Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, không chút sợ hãi. Nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ, nếu ngựa Huyết Long có thể lợi dụng cơ hội này cứu Nguyệt Vi Vi thì không còn gì tốt hơn. Còn nếu không cứu được, cũng có thể ép đối phương lấy ra con át chủ bài. Giới tử có rất nhiều thủ đoạn, song cũng có lúc dùng hết.
Giới tử Huyền Long thấy con ngựa Huyết Long kia ngông cuồng như thế thì trong mắt lóe lên vẻ kiên định, nói: "Hay là ngươi cho rằng chỉ dựa vào một con ma sủng đã có thể cứu người?"
Lâm Nhất nhàn nhạt đáp: "Nếu ta nói đúng vậy thì sao?"
Trong mắt giới tử Huyền Long lập tức lộ ra vẻ quyết đoán, quát: "Vậy thì ngươi nghĩ nhiều quá rồi, Điền Long Trấn Ngục Đài!"
Rọc, rọc!
Dây xích trên cổ tay gã ta bắt đầu đong đưa, khu vực nhốt Nguyệt Vi Vi bỗng dưng bắn ra chín sợi xích khổng lồ. Mỗi một sợi đều y như mãng xà tỏa ra ánh sáng đen nhánh, sau đó chúng chợt khép lại như những cánh hoa, thoáng chốc hình thành một cái lồng giam hình tròn.
Ầm!
Chiếc lồng kia bỗng dưng bay lên khỏi mặt đất rồi lơ lửng giữa không trung, ngựa Huyết Long xông tới lập tức bị đánh bay.
Nhưng như thế vẫn chưa xong, gã ta cong ngón tay lên búng một cái, xiềng xích trong tay hóa thành một ánh sáng đen bắn ra ngoài. Nơi nó bay qua tràn ngập khói đen, thoáng chốc đã có một con Long Mãng rực lửa, phun ra lưỡi rắn xông thẳng về phía ngựa Huyết Long.
Mọi thứ xảy ra cực kỳ nhanh, gần như chỉ trong thoáng chốc.
Hiển nhiên với những thủ đoạn cỡ đó thì họ đã lên kế hoạch từ lâu. Nếu không bị ngựa Huyết Long ép ra, có lẽ Lâm Nhất sẽ bị nhốt trong cái lồng kia, thậm chí là bị con Long Mãng trông cực kỳ khó chơi kia đánh bị thương và trở nên rất bị động.
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ lạnh lẽo, đám người kia đúng là để mắt đến mình mà, chuẩn bị cũng ít có ít lắm, hoàn toàn không tính để hắn sống.
"Huyền Long Mãng!"
Mọi người ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ xích Tinh Khung Khóa Long trong tay giới tử Huyền Long lại do một con Huyền Long Mãng biến thành.