"Sư huynh, chẳng phải huynh nói hắn còn chẳng lọt vào nổi Bạch bảng hả?", có đệ tử thân truyền đứng cạnh Phùng Chương thầm líu lưỡi, không tài nào tin nổi nói.
Sắc mặt Phùng Chương hết sức khó coi không biết trả lời thế nào, hắn ta là người lén lút truyền Lâm Nhất không lọt vào được Bạch bảng.
Lúc hắn ta sỉ nhục Lâm Nhất đã có rất nhiều đệ tử thân truyền thấy, nhưng chuyện hôm nay lại giáng cho Phùng Chương một bạt tai.
Người đến cả Bạch bảng còn không lọt vào được, lại quét ngang Phù Vân Kiếm Tông, có vẻ như dưới Tinh Quân không có ai là đối thủ của hắn cả.
Điều này quả thật hết sức châm chọc!
Lâm Nhất thấy không ai nói chuyện, trên mặt lại nở nụ cười, lạnh nhạt hỏi: "Không ai nói gì hả? Xem ra mọi người không có ý kiến gì với việc ta trở thành đệ tử thân truyền và lên Thánh Kiếm Sơn. Ta luôn giải quyết vấn đề bằng lý lẽ, mọi người có không phục cái gì cứ việc nói, cùng trang lứa mà cứ nói thoải mái, đừng nhịn, nhịn lâu không tốt cho sức khỏe".
Lại bắt đầu huênh hoang rồi đó!
Mấy câu đầu của Lâm Nhất còn nghe được, nhưng càng nói lại càng chói tai. Mọi người tức muốn hộc máu, ai dám không phục, không phục đều bị ngươi đánh ói máu. Đến cả Ngô Khôn cũng phải quỳ xuống thì còn ai dám không phục chứ.
Ai mà muốn nhịn chứ, nếu được thì đã đánh ngươi từ lâu rồi, ai còn muốn nhìn ngươi huênh hoang làm gì.
Cả đám đều nghiến răng nghiến lợi, tức anh ách, nhưng lại chẳng thể làm được gì, quả thật ức chế!
"Hừ!"
Trong mắt Diệp Tử Lăng đang đứng trên đài toát ra vẻ giận dữ, tên nhóc kia đúng là kiêu ngạo mà.
Nếu không phải chưởng môn cố tình dặn nàng ta không được nhúng tay vào thì quả thật muốn đi xuống dạy cho hắn một bài học. Ánh mắt những đệ tử thân truyền khác lập lòe, không phải họ sợ Lâm Nhất, tu vi của họ đặt ở nói đó, dù Lâm Nhất có lợi hại đến mấy cũng chẳng phải đối thủ của họ.
Nhưng Tinh Quân lại đánh nhau với Thiên Phách thì quả thật thắng cũng mang nhục, hơn nữa có lẽ chưởng môn cũng sẽ không vui.
Quả thật là chẳng thể làm được gì tên nhóc đó!
"Cảm ơn mọi người, sau này chúng ta là sư huynh đệ của nhau rồi", Lâm Nhất hỏi hai lần cũng chẳng ai nói gì, bèn cười chắp tay chào mọi người.
Hắn không cần cái thân phận đệ tử thân truyền, nhưng vẫn muốn lên Thánh Kiếm Sơn.
Lần đầu thấy đã nhớ mãi không quên.
Trên Thánh Kiếm Sơn chắc chắn có bí mật!
"Chưởng môn đại nhân, ta có một câu không biết có nên nói hay không!", nhưng đúng lúc này, sắc mặt Phùng Chương đổi tới đổi lui rồi chắp tay nói với chưởng môn.
Chưởng môn liếc hắn ta một cái rồi nhàn nhạt bảo: "Không phục thì nói, ngươi không nghe người ta nói à? Người trẻ tuổi nhịn lâu quá cũng không tốt".
"Vâng!"
Ban đầu Phùng Chương còn hơi lo, nhưng nghe chưởng môn nói lại hiểu được đôi chút ý ngầm. Có vẻ như chưởng môn cũng không thích Lâm Nhất.
Đệ tử thân truyền phải ra tay ư?
Điều này hình như không được hay cho lắm!
Đa số đệ tử trong Phi Vân Điện đều xôn xao, sác mặt cũng hơi khó coi, trận chiến giữa Thiên Phách với nhau lại phải nhờ Tinh Quân ra tay giành lại mặt mũi cho mình, dù là ai cũng không chịu nổi.
Điều đó chẳng khác nào thừa nhận rằng đệ tử nội môn chẳng khác gì đệ tử ký danh.
Thoáng chốc đã có vô số ánh mắt của đệ tử thân truyền đổ dồn lên người Phùng Chương.
"Hắn ta định làm gì?"