“Cô đã nghe nói về thư viện Thiên Phủ chưa?”
Lâm Nhất hỏi.
“Đương nhiên là có nghe nói rồi, đó là một trong những thư viện Linh văn nổi tiếng nhất cổ vực Nam Hoa”, nàng ta là Huyền sư nhị phẩm, chắc chắn phải có hiểu biết về mảng này.
“Cô có thể báo tên của ta, không đúng, ta nên viết cho cô một bức thư sẽ tốt hơn, sau này cô có thể sống ở đó”.
Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng nói.
“Có thật không ạ?”
Trong mắt tiểu nha đầu lộ ra vẻ phấn khích, có thể nhìn ra được nàng ta rất thích nghiên cứu Linh văn.
“Chắc là không có vấn đề gì đâu”.
Lâm Nhất sờ mũi, cười đáp.
Sau đó hắn lấy giáp Thiên Tàm, rượu Thanh Mộc và thoi Huyền Lôi ra, dặn dò: “Đường đi đến đó rất xa, cô mặc giáp Thiên Tàm hộ thân đi, chắc sẽ có thể đến nơi an toàn. Sau đó cô giúp ta đưa rượu Thanh Mộc cho một cô nương tên là Mặc Linh, bảo là quà cảm ơn của ta”.
Trong trận chiến ở Biển Trăng Khô, nếu không nhờ thư viện Thiên Phủ bảo vệ, hắn đã không thể sống đến bây giờ.
Nếu bây giờ đã có cơ hội, ân tình này nhất định phải trả.
Cây Thanh Long Mộc ngâm trong rượu Thanh Mộc có sức hấp dẫn rất lớn đối với Huyền sư, tặng cho Mặc Linh sẽ càng tốt hơn.
“Cái này quý giá quá”.
Lãnh Hương Vân nhìn món bảo bối mà đối phương đưa, thật sự không dám nhận lấy.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: “Nếu ta đã muốn nhờ cô đưa đồ giúp thì phải bảo đảm cô còn sống đến được nơi đó, không có gì quý giá đâu”.
Lúc này Lãnh Hương Vân mới trịnh trọng cất kĩ, rụt rè nhìn Lâm Nhất: “Cảm ơn Lâm đại ca, sau này huynh định đi đâu thế?”
“Lôi Châu”.
Lâm Nhất trả lời ngắn gọn.
Lãnh Hương Vân thầm ghi nhớ, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, đối phương chắc chắn sẽ không dừng chân ở Lôi Châu quá lâu.
Nếu có thể gặp nhau lần sau, có lẽ nàng ta chỉ có thể gặp đối phương trong Quần Long thịnh yến.
“Đi thôi, ta đưa cô ra ngoài trước”.
Lâm Nhất cười sờ đầu nàng ta, dẫn nàng ta rời khỏi kho báu Lôi Vân.
Không có sự tồn tại của đàn tế, các linh trận chủ yếu trong kho báu đều được phá giải, đường về thuận buồm xuôi gió, không có sóng gió.
Trời chập choạng tối, mây mù che khuất mặt trời.
Trên đầm lầy nọ có một ngọn lửa đang cháy.
“Huyền Lôi Châu không hổ là trọng bảo, đã dùng hơn nửa tháng mà lực lượng lôi đình ẩn chứa trong nó vẫn còn một phần ba”.
Lâm Nhất ngồi khoanh chân bên cạnh đống lửa, vuốt ve Huyền Lôi Châu trong tay, tự lẩm bẩm.
Đã hai mươi ngày kể từ khi hắn rời khỏi kho báu Lôi Vân. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều dành bốn, năm canh giờ để luyện hoá Huyền Lôi Châu bằng Thương Long Cửu Biến.