Rất nhiều nhân tài kiệt xuất từng có mâu thuẫn với Phong Huyền đều thầm kinh hãi.
Ầm!
Nhưng sau khi người này ngã xuống đất, mọi người nhìn qua thì chợt thay đổi sắc mặt, trong mắt đầy khiếp sợ.
Là Phong Huyền!
Người vừa đối mặt đã bị đánh bay là Phong Huyền của Hỏa Vân giới!
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, ai cũng không thể tin được.
“Ta vừa mới đổi ý. Nếu ngươi đã chủ động tìm tới cửa, vậy thì ta sẽ lấy đầu ngươi luôn bây giờ!”
Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh thấu xương vang lên bên tai mọi người, thiếu niên áo xanh chậm rãi bước ra từ trong ngọn lửa tàn.
Giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo quanh quẩn bên tai mọi người, khiến người ta phải kinh ngạc.
Vừa rồi Lâm Nhất cũng đã nói lời tương tự, mọi người cười nhạo, chỉ cho rằng là một câu nói đùa, nhưng bây giờ khi Lâm Nhất nói lại một lần nữa thì lại không có ai dám chất vấn gì cả.
Trong thành Lôi Hỏa cũng có cao thủ Thiên Phách hàng đầu có tư cách độ kiếp, số lượng không tính là ít, Phong Huyền cũng được coi là một cao thủ xuất sắc trong số đó.
Nhưng bây giờ Phong Huyền lại bị đánh bay chỉ trong nháy mắt.
Bị một thiếu niên Bán Bộ Thiên Phách, còn đến từ Huyền Hoàng giới đánh lùi lại, quả thật nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Mặc dù họ có thể nhìn ra được chiêu này của Phong Huyền dùng chưa đến ba phần thực lực, nhưng không ai có thể nói chính xác thiếu niên tên Lâm Nhất này đã dùng bao nhiêu phần thực lực.
Mọi thứ đột nhiên trở nên thú vị.
Trên quảng trường Cự Tượng, ánh mắt của rất nhiều người trở nên đăm chiêu, dù sao thì người mà Hoả Vân giới đắc tội thường ngày cũng không phải số ít.
Họ cứ tưởng trong trận chiến mà Phong Huyền muốn dùng để ra oai đã định sẵn sẽ áp đảo đối thủ, nhưng bây giờ lại xuất hiện trở ngại.
Quan trọng nhất là thiếu niên này vẫn ngông cuồng một cách đáng sợ!
Bốn cao thủ Thiên Phách Nhất Trùng Thiên đứng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt lộ ra sự hứng thú.
Vèo!
Phong Huyền ngã lăn ra đất, trở mình nhanh chóng đứng dậy, hắn ta nhìn Lâm Nhất bước ra từ trong ánh lửa, mặt tối sầm: “Thảo nào ngay cả Diêm Thiết cũng chết trong tay ngươi, quả nhiên có chút bản lĩnh, ta đã coi khinh ngươi rồi. Ngày hôm nay, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi!”
“Ai lấy mạng ai chưa thể nói trước được đâu”.
Lâm Nhất cười khẩy, chậm rãi vận chuyển Thanh Tiêu Kiếm Quyết, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn như dung nham lôi đình, tràn ngập khắp toàn thân, ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu xuyên qua lớp quần áo, kiếm uy thuộc về Lâm Nhất phóng ra xung quanh.
“Không biết sống chết, ta còn chưa dùng đến ba phần thực lực của mình đấy!”