Tuy nhiên, Lâm Nhất đã đánh giá thấp hung danh của cấm khu, dưới tầng tầng lớp lớp sương mù, hắn đã không tìm được đường ra.
Hai người hoàn toàn bị vây khốn ở đây, không cách nào thoát ra được.
PHỐC!
Trên lưng ngựa Huyết Long, Nguyệt Vi Vi ho khan một tiếng, máu tươi từ trong miệng nàng ta trào ra, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt.
“Để ta kiểm tra thương thế của cô trước đã!”
Lâm Nhất nhíu mày, hắn đã sớm phát hiện Nguyệt Vi Vi có vết thương cũ trên người, dường như chân nguyên của nàng ta đã bị giam cầm, không cách nào sử dụng được. Hiện tại, nàng ta suy yếu không khác gì một người bình thường.
Trước đó, vẫn luôn trốn tránh đám người kia đuổi giết, nên hắn không cách nào xem xét, giờ phải kiểm tra kỹ mới được.
“Nơi này là cấm khu, nếu vận dụng chân nguyên thì… nói không chừng sẽ dẫn đến vài thứ không tốt”, Nguyệt Vi Vi nhìn quanh bốn phía. Sương mù bao phủ, trong không khí tràn ngập hơi thở hoang tàn, lụn bại, cả khoảng không gian chìm trong tĩnh lặng, đầy quái dị và thần bí.
“Không sao”.
Lâm Nhất không để tâm mà ôm nàng ta từ trên lưng ngựa Huyết Long xuống.
Hắn vận dụng chân nguyên kiểm tra cơ thể của Nguyệt Vi Vi, một lát sau, hắn khẽ nhíu mày.
Vết thương của Nguyệt Vi Vi không quá nghiêm trọng, nhưng thủ đoạn phong bế lại cực kỳ tàn độc. Giới tử Thần U đã để vài độc châm hàn băng sắc nhọn trong cơ thể nàng ta. Những độc châm này ẩn trong kinh mạch, chúng cứ như vật sống vậy, nếu vận dụng chân nguyên thì chúng sẽ lập tức sống dậy, tạo thành tổn thương và đau đớn khó có thể tưởng tượng đối với kinh mạch.
Nếu cẩn thận đếm thì có thể thấy những độc châm này có số lượng hơn một ngàn, đừng nói là vận dụng công pháp, chỉ cần chân nguyên thoáng động một chút, hơn một ngàn độc châm liền sống dậy, hệt như trùng quỷ kiến độc bò lúc nhúc. Người bị phong bế sẽ phải chịu tra tấn và đau đớn khó tưởng. Hắn nhìn thấy trong kinh mạch của Nguyệt Vi Vi có rất nhiều dấu vết bị tàn phá, hẳn là nàng ta đã thử vận dụng chân nguyên và bị trừng phạt.
Có thể tưởng tượng được lúc đó Nguyệt Vi Vi đã đau đớn nhường nào.
“Giới tử Thần U!”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên sát ý cực kỳ băng giá, nếu sớm biết như thế, dù có phải liều mạng, hắn cũng sẽ kéo tên kia xuống Địa Ngục.
Thủ đoạn bực này quả thật quá ti tiện và âm độc!
“Cô cố chịu một chút!”
Lâm Nhất hít sâu, nếu người ngoài đụng đến loại thủ đoạn này thì hẳn là có chút khó xử lý, nhưng với hắn mà nói, thứ này không có giải quyết. Bởi lẽ, với độ sắc bén của kiếm ý Thông Thiên thì có thể dễ dàng chém những độc châm hàn băng đã giày vò Nguyệt Vi Vi thành mảnh vụn, có điều quá trình sẽ có chút đau đớn.
“Yên tâm đi Lâm ca ca, ta sẽ cố chịu”.
Nguyệt Vi Vi nở nụ cười, hai mắt nàng ta cong cong như vầng trăng, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên linh động hơn nhiều.
“Cô nhóc này, đã sắp bị người ta hành hạ chết rồi mà còn cười được”, Lâm Nhất có hơi tức giận nói. Khi nhìn thấy số độc châm kia, ngay cả hắn cũng phải hít một ngụm khí lạnh, thật không thể tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian vừa qua Nguyệt Vi Vi đã phải chịu bao nhiêu tra tấn.
“Ở cạnh Lâm ca ca sẽ hết đau!”
Nguyệt Vi Vi cười vui vẻ, nói nửa thật nửa đùa, lúc này, hai mắt nàng ta đã híp lại thành một cặp trăng lưỡi liềm.
Thấy dáng vẻ nàng ta như vậy, Lâm Nhất cũng không giận nổi nữa, khẽ nói: “Ta làm đây!”
Ầm!
Lâm Nhất vỗ một chưởng vào lưng Nguyệt Vi Vi, kiếm ý toàn thân tuôn ra từ lòng bàn tay, ào ào tiến vào cơ thể nàng ta.