Chớp mắt, mười ngày đã trôi qua.
Trong vách Xám Hối, dựa vào Long Tượng Chiến Thể Quyết, Lâm Nhất vốn bị thương nghiêm trọng đã gần như khỏi hẳn.
Duy chỉ có sợi Huyền mạch thứ chín bị nứt vỡ thì hắn đã thử rất nhiều lần mà cũng không thể ngưng tự lại được.
Với Chân nguyên dồi dào của Lâm Nhất, đột phá tầng thứ 9 là một việc vô cùng dễ dàng, có thể thuận lý thành chương mà đột phá Huyền Võ tầng thứ 9.
Dù gì, trước đó hắn đã từng nuốt và luyện hoá một quả Huyết Viêm, một viên đan Càn Khôn Âm Dương, hai thứ này đều là kỳ bảo thiên địa mà tám công tử ngày đêm mơ ước có được.
Nền tảng căn cơ vẫn còn, thậm chí có thể nói là Chân nguyên cuồn cuộn, dạt dào như sóng biển.
Cho dù thực sự phải giao đấu với Huyền Võ tầng thứ 10, chỉ so về Chân nguyên thôi cũng chưa chắc đã kém hơn.
Bất đắc dĩ, Huyền mạch của hắn đã nứt vỡ, cho nên hắn sẽ khác với những người bình thường đột phá cảnh giới.
Sau mấy lần thử đều phải dừng lại do thất bại, do cố tình cưỡng ép đột phá gây nên cơn đau như rách cả tim phổi, ngược lại còn làm vết thương nặng thêm.
Chỉ đành phải tìm một con đường khác, mỗi ngày lấy Chân nguyên nuôi dưỡng, tu bổ Huyền mạch.
Nhưng vậy mà lại có chút tiến triển, chỉ là sự tiến triển này quá nhỏ, không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể thực sự đả thông được sợi Huyền mạch thứ chín.
Nếu như là người thường mà gặp phải hoàn cảnh khó khăn thế này, chỉ e là lòng đã nguội như tro tàn.
Nhưng Lâm Nhất lại điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, hắn bình tĩnh lại bắt đầu tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh, lấy sức mạnh Tuế Nguyệt cô đọng Chân nguyên, cũng đồng thời thúc đẩy công pháp này lên tầng thứ 2.
Khi rảnh rỗi không làm gì, bèn quan sát trăng sao, nhìn biển mây vô biên, nghe tiếng gió thổi tiếng mưa rơi.
Trong không gian trống trải vắng vẻ của vách Xám Hối đến tiếng tim đập cũng tạo ra tiếng vang, đối với Lâm Nhất mà nói lại là một nơi hiếm có để tu tâm.
Trong bất giác, một tháng thời gian đã trôi qua.
Trời đã dần vào tiết thu, ý lạnh bên trong vách núi cũng càng sâu hơn.
Chỉ là một tháng bên trong núi này lại giống như đã trôi qua một năm, cách xa trần thế, mỗi một giây một phút trôi qua như dài đằng đẵng.
Trong thời gian này, trong kiếm các đã xảy ra không ít sóng gió, Bạch Lê Hiên nổi dậy bằng tốc độ chóng mặt, hắn ta thăng cấp lên Huyền Võ tầng thứ 9, thể hiện rõ sự đáng sợ của thánh thể trước bàn dân thiên hạ.
Thánh thể!
Cái mà võ giả tu luyện chẳng qua cũng chỉ có hai thứ, một là căn cốt và một là ngộ tính. Căn cốt quyết định tốc độ tu luyện của võ giả, cùng là một lượng tài nguyên như vậy, tu vi thăng cấp thánh thể có thể gấp nhiều lần linh thể, thậm chí phải lên đến cả chục lần.
Thời gian sẽ vĩnh viễn đứng về phía thánh thể.
Cho hắn ta càng nhiều thời gian thì tốc độ lớn mạnh của hắn ta lại càng nhanh, Bạch Lê Hiên tuyên bố cho cả Đại Tần biết, cái gì gọi là bất phàm.
Hắn ta đã bế quan quan quá lâu rồi, Đại Tần đã gần như quên mất sự tồn tại của hắn ta, nhưng vào giây phút khi hắn ta xuất quan thì không có người nào mà không quan tâm đến hắn ta.
Nguyên nhân không vì gì khác, chính là vì quang mang của hắn ta quá mức chói lọi.
Chẳng qua là, Lâm Nhất đều không biết gì về những chuyện này, cũng không thể biết được.