Ngày thường, Hoàng Dung nói năng thận trọng, tính tình nham hiểm tàn ác, nhưng giờ phút này hắn ta cũng lộ ra vẻ vui mừng phấn khởi hiếm có.
Vật này đúng là dị chủng, nhưng thiên phú của hắn ta không được cao cho lắm, cơ hội đột phá lên Tinh Tượng trong vòng ba năm là rất lớn, nhưng muốn trở thành tôn giả cảnh giới Thần Đan, thì khá là miễn cưỡng.
Nhưng đột phá được đến Tinh Tượng là hắn đã thỏa mãn lắm rồi, ở Thương Huyền phủ, cảnh giới Tinh Tượng đã cực kỳ đáng sợ rồi.
Ngoại trừ trưởng lão tông môn ra, thì chẳng có mấy người có thể đè ép được.
Hoàng Dung cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu, lá sen này có tổng cộng mười ba lá, thể nào các ngươi cũng có phần."
"Cảm ơn đại ca!"
"Đại ca chỉ cần nói một câu thôi, thì dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ."
Đám người hai mắt sáng ngời, phấn khích phát điên.
Hoàng Dung thầm cười lạnh, đám người này có bao nhiêu trung thành, trong lòng hắn ta biết rõ. Nhưng chỉ cần hắn ta đè ép được bọn họ, thì không sợ đám người này dở trò gian trá.
"Tử Diệm Kim Liên nhiễm máu yêu, đúng là hiếm gặp thật, ta cũng muốn."
Đúng lúc này, có một giọng nói lành lạnh truyền tới.
"Hửm?"
Bên trong cung điện yên tĩnh lại ngay, cả đám mặt biến sắc, dáo dác nhìn xung quanh.
"Nếu các hạ đã tới rồi, tại sao không hiện thân xem nào, trốn trốn núp núp chẳng thú vị gì." Ý cười trên mặt Hoàng Dung nhoáng cái đã không còn, khuôn mặt kia đang trở nên âm lãnh hết sức, đồng thời hắn ta cũng lặng lẽ cất Tử Diệm Kim Liên đi.
Chỉ cần đối phương dám xuất hiện ở cung điện này, vậy thì mặc kệ hắn có lai lịch gì, chết là cái chắc.
Trận pháp bên trong cung điện này là hắn bỏ ra giá cao mời vị huyền sư tài ba về bố trí, rồi lại tốn mất mấy tháng mới bố trí xong.
Chỉ tính nguyên đan Tinh Thần thôi đã tốn hơn một ngàn miếng rồi.
Ca! ca! ca! ca!
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng tiêu dồn dập như có thiên quân vạn mã gào thét chạy qua. Sau đó là những tiếng nổ mạnh liên tục, trận văn ẩn trong tường thi nhau vỡ tan, chỗ tiết điểm của đan Tinh Thần thì nổ thành từng mảnh vụn.
Cái gọi là linh trận, lập tức sụp đổ.
Rầm!
Cung điện đèn đuốc sáng trưng, nguy nga lộng lẫy, lập tức trở nên cực kỳ u ám.
Chỉ có vài ngọn nến chập chờn trong không trung, lóe ra ánh sáng yếu ớt, đại điện lúc sáng lúc tối.
Là hắn!
Người đó tới rồi, đám cao thủ dưới trướng Hoàng Dung tái nhợt mặt.
Công tử Táng Hoa, hắn đánh tới đây thật rồi!
Hắn ở bên trong Thương Huyền phủ, gần đây đột nhiên đi ra ngoài, sát phạt quả quyết đến cực điểm. Chỉ trong một tháng ngắn ngửi, hắn đã giết liên tiếp mười mấy vị tà tu ở cảnh giới Tinh Quân, và được đồn một cách thần kỳ.
Hắn có một mái tóc bạc, đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, trên người mặc bộ trường bào màu bạc. Một cây tiêu, một thanh kiếm, một tiêu một kiếm giết cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.
Hắn từng vì truy sát một vị tà tu, mà giết liền mấy trăm người trong một đêm, sau đó xóa sổ sơn trang mà đối phương kinh doanh đã lâu.
Mặt Hoàng Dung biến sắc, không ngờ người này lại dám đánh đến tận hang ổ của hắn ta.
Xôn xao!
Trong đại sảnh chợt có ánh sáng, màu bạc rực rỡ như tuyết, tản ra từng góc.
Mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy có một thân ảnh xuất hiện ở lối vào từ lúc nào không biết. Ánh sáng tỏa ra từ trên người hắn giống hệt người trong lời đồn, đeo mặt màu bạc, mái tóc dài màu bạc, trên người mặc bộ trường bào màu bạc.
Trên lưng đeo hộp kiếm màu bạc, thanh kiếm đó, trước mắt tạm thời chưa có ai thấy.
Trong tay hắn cầm trường tiêu, hắn đứng im ở đó, nhưng dù chỉ đứng thôi thì cũng đã có sự sắc bén đáng sợ đập vào mặt, làm cho người ta không thở nổi.
Công tử Táng Hoa!
Mọi người giật mình khiếp đảm, lưng toát mồ hôi lạnh, bờ môi run run không kiểm soát.
"Giết hắn đi"
Hoàng Dung ngồi trên ngai vàng hoa lệ, sau đó lên tiếng với vẻ mặt vô cảm.
Nhưng những người vừa nãy còn hô hào sẽ nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì hắn ta, bây giờ chẳng ai nhúc nhích cả, vẻ mặt Hoàng Dung lập tức trở nên cực kỳ xấu.
Một đám khốn kiếp!
"Không muốn chết thì cút đi."
Lâm Nhất nhếch môi cười, hờ hững nói.
"Đa tạ công tử Táng Hoa đã giơ cao đánh khẽ!"