Lâm Nhất mở mắt ra, nhìn Tiểu Băng Phượng hỏi: "Đó là khúc nhạc gì vậy? Bách Điểu Triêu Phượng à?"
Tiểu Băng Phượng lắc đầu, đáp: "Bách Điểu Triêu Phượng đã là một phần của khúc Long Hoàng rồi, với cảnh giới hiện tại của ngươi làm sao có thể học được, đây là khúc Tử Diên Phi Vũ."
"Ngươi sáng tác à? Khúc nhạc này thật kỳ diệu, tựa như âm thanh của thiên nhiên, thực sự là khúc nhạc thần thánh, cũng rất hợp với Tử Diên Kiếm Quyết của ta." Lâm Nhất nghiêm túc nói.
Ai ngờ lời vừa dứt, trên gương mặt Tiểu Băng Phượng lần đầu tiên lộ vẻ ngượng ngùng, nàng ta nói một cách ấm ức: "Đây là khúc nhạc do Tử Diên Kiếm Thánh kia sáng tác, chỉ là một khúc nhạc nhập môn mà thôi, không có gì to tát cả. Hừ, bản đế sẽ dạy ngươi khúc Long Hoàng, Bách Điểu Triêu Phượng mới là khúc nhạc thần thánh thực sự."
Cái này thì hơi xấu hổ đấy, Lâm Nhất cười trừ, không nói thêm gì nữa.
Tiểu Băng Phượng hăng hái nói: "Nhưng ngươi cảm nhận không sai, khúc nhạc này rất hợp với Tử Diên Kiếm Quyết của ngươi, tuy kém xa Bách Điểu Triêu Phượng. Nhưng trong thời gian ngắn, đây là phương pháp duy nhất để ngươi đạt đến dùng tiêu khống chế kiếm."
"Dùng tiêu khống chế kiếm đến tột cùng là một thủ đoạn gì vậy?" Lâm Nhất tò mò hỏi.
Tiểu Băng Phượng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nói: "Thực sự dùng tiêu khống chế kiếm, có thể khiến tiếng sáo và kiếm ý hòa quyện, sống âm có thể chuyển hóa thành kiếm ý. Bất kỳ ý cảnh nào trong kiếm pháp, đều có thể được thể hiện bằng tiếng tiêu, chỉ cần kiếm ý đủ mạnh, ý cảnh thể hiện bằng tiếng tiêu sẽ vô cùng đáng sợ."
Lợi hại như vậy sao?
Nếu nói như thế, vậy những kiếm pháp như Lôi Âm Kiếm Pháp, Trần Quang Kiếm Pháp mà hắn tu luyện trước đây, mặc dù cấp bậc không cao nhưng ý cảnh đều cực kỳ mạnh mẽ, tức là khi đạt cảnh giới Tinh Quân có thể lấy ra sử dụng trở lại, thật khiến người ta rất mong đợi.
"Sau khi thông thạo thủ đoạn này, bất kỳ kiếm pháp nào ngươi tu luyện trước đây đều có thể tùy ý sử dụng tiếng tiêu để thể hiện. Nếu kiếm pháp vốn đã hợp với tiếng tiêu, hì hì, uy lực đó sẽ vô cùng khoa trương, khó lòng tưởng tượng nổi."
Hai mắt Lâm Nhất sáng rực, lập tức nói: "Ví dụ như Thiên Long Kiếm Điển, Phượng Hoàng Kiếm Điển và khúc Long Hoàng."
"Thông minh lắm."
Tiểu Băng Phượng nói: "Đến đây, ngươi đứng sau lưng bản đế, bản đế sẽ dạy ngươi cách thổi khúc Tử Diên Phi Vũ và cách điều chỉnh ngón tay."
Lâm Nhất nghe lời, đi đến sau lưng nàng ta.
"Đưa tay ra."
Giọng nói của Tiểu Băng Phượng lại vang lên.
Lâm Nhất không thể không ngồi xếp bằng, rồi từ phía sau duỗi tay ra, đặt lên Tiêu Tử Ngọc Thần Trúc.
Một bàn tay lớn một bàn tay nhỏ di chuyển trên Tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, khó tránh khỏi sẽ chạm vào nhau. Tuy tay của Tiểu Băng Phượng mềm mại mịn màng, có chút gì đó khiến người ta muốn lưu luyến, nhưng Lâm Nhất vẫn bình thường, không có ý nghĩ gì khác.
Nhưng rõ ràng Tiểu Băng Phượng không vui, nàng ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lâm Nhất, giận dữ nói: "Đừng có lợi dụng bản đế!"
Trên mặt Lâm Nhất đầy vạch đen, con nhỏ này đang nghĩ gì thế?
Thấy nàng ta rất nghiêm túc, Lâm Nhất cười trừ, không đếm xỉa so đo đến nàng ta nữa.
"Hừ!"
Tiểu Băng Phượng hừ một tiếng, quay đầu lại thật mạnh, may mà nàng ta búi hai bím tóc đáng yêu, nếu không tóc sẽ phủ lên mặt Lâm Nhất mất.
Thiên phú của Lâm Nhất rất cao, ban đầu còn hơi vụng về, nhưng rất nhanh đã trở nên thuần thục.
Không lâu sau, Tiểu Băng Phượng dạy xong, bắt đầu thử thách Lâm Nhất.
Lâm Nhất cầm Tiêu Tử Ngọc Thần Trúc trên tay, sắp chính thức thổi theo khúc nhạc, trên gương mặt không có chút gì là căng thẳng cả.
Nương theo sự vận chuyển của Tử Diên Kiếm Quyết, kiếm quang bừng sáng trên người, tỏa vẻ linh thiêng nhẹ nhàng. Khi tiếng tiêu vang lên, những nốt nhạc như dòng nước nhảy múa trên núi, tuyết rơi đầy trời, Tử Diên phi vũ.
Trong lòng Tiểu Băng Phượng kinh ngạc, thấy Lâm Nhất nhắm mắt lại, kiếm quyết trong cơ thể hòa hợp cùng tiếng tiêu. Ngón tay di chuyển chậm rãi, mái tóc dài tung bay, gương mặt hoàn toàn lộ ra dưới ánh sao.
Khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Lâm Nhất, đôi mắt nhắm nghiền, dưới ánh sao chiếu rọi, dung nhan tựa đóa ngọc tuyệt trần.
"Lợi hại!"
Trong lòng Tiểu Băng Phượng thầm khen một tiếng, lần đầu thổi đã đạt đến trình độ như vậy.