Sắc mặt Tần An và Bùi Nhạc đều thay đổi, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Nhất còn có lá bài tẩy như thế.
Nhưng đã muộn rồi…
Con hoả phượng kia đột nhiên tung cánh bay lên, chín cuộn tranh vỡ nát, một uy thế đáng sợ kéo tới. Hoả phượng bay xuống từ trên trời, đôi cánh của nó loé lên kim quang chói mắt, chín sợi linh vũ ở đuôi nó còn chứa đứng uy lực thần văn rất thuần tuý.
Tuy hơi yếu, nhưng uy lực thần văn rất chân thật.
Một tiếng phượng kêu vang lên, hoả phượng tung cánh bay xuống, hai người Tần An hoàn toàn không thể chạy thoát, thoáng chốc đã bị đụng mạnh vào.
Ầm!
Trong tiếng vang chấn động, ánh lửa ngất trời xuất hiện, ánh sáng chói mắt, ngọn lửa nóng bỏng tựa như đốt thủng mây trên trời, khiến mọi người đều giật mình, không thể tưởng tượng nổi.
Phụt!
Cả người Tần An và Bùi Nhạc bị cháy tơi tả, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi.
“Chết tiệt, sao có thể như thế chứ…”
“Sao Hoả Phượng Liêu Nguyên lại có uy lực đáng sợ như thế được!”
Hai người vừa giận vừa sợ, không ngừng mắng chửi.
Vụt!
Lúc này, có tiếng bảo kiếm rút khỏi vỏ vang lên, cảm giác lạnh lẽo kéo đến khiến hai người sợ đến mức vội ngẩng đầu nhìn lên.
Phựt!
Ánh sáng bạc lướt qua, máu tươi bắn tung toé, hai cái đầu người bay lên trời.
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, chém chết hai người xong, hắn vẫn tiếp tục bước đi không quay đầu lại. Lúc này, sắc mặt của hắn càng tái nhợt hơn, nhưng sắc mặt đó lại không có vẻ nổi bật trong không gian vội vã này.
Vụt! Vụt! Vụt!
Tiếng xé gió nổi lên khắp xung quanh, những bóng người liên tục đánh tới. Tuy Hoả Phượng Liêu Nguyên khiến không ít người khiếp sợ, nhưng rõ ràng sắc mặt Lâm Nhất ngày càng khó coi, nếu những người này đã quyết tâm cướp đi bảo vật quý giá trên người Lâm Nhất thì sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Phụt!
Trong lúc đáng chạy nhanh, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, bước chân trởi nên lảo đảo.
Vào khoảnh khắc rút kiếm Táng Hoa khỏi vỏ, lục phủ ngũ tạng trong người lập tức đau đến mức hắn suýt không thể đứng vững.