“Không ngờ tên nhóc này lại dùng sức một người nâng tầm vị thế của Nam Vực lên sánh ngang với các vực còn lại. Nếu là lúc trước, ai thèm quan tâm đến một tên đứng đầu Nam Vực chứ, vốn không đáng để vào mắt”.
“Vậy cũng tốt, ải thứ nhất liền đào thải hắn, tránh cho về sau tạo thành rắc rối”.
Yêu nghiệt đến từ ba vực khác liên thủ, đương nhiên, trưởng lão của bọn họ sẽ không hướng về Lâm Nhất.
Thanh Đồ trưởng lão lộ vẻ khẩn trương, nếu Lâm Nhất bị loại, làm không tốt, có khi cổ vực Nam Hoa sẽ bị diệt toàn quân.
Trong đại điện cổ xưa bằng đá xanh, mái vòm cao đến mấy trăm trượng được khảm minh châu hệt như những ngôi sao. Hào quang lóng lánh khiến khoảng không gian này thoạt nhìn càng thêm bao la, rộng lớn, cứ như đặt mình vào giữa trời sao vậy.
Bầu không khí trong cung điện có phần quái đản, trước đó, ba người đang hỗn chiến, nhưng giờ, cả ba đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt sắc bén và âm u.
Sau một hồi im lặng, gã thanh niên áo lam đến từ Tây Sơn Vực mở miệng trước tiên.
“Ngươi chính là Lâm Nhất? Gần đây, tin đồn về ngươi trong thành Cô Hà có hơi nhiều đấy, mấy ngàn năm qua, ở Huyền Hoàng giới, ngươi là tên quái vật đầu tiên chưa đạt đến Thiên Phách lại có thể nắm giữ kiếm ý Thông Linh, ta ngưỡng mộ đã lâu!”
Giọng người này vang vọng khắp đại điện, từ đó, Lâm Nhất cũng nghe ra được, có vẻ như ba người trước mặt đã đạt thành một giao dịch nào đó.
Ánh mắt hắn đảo qua ba người, thản nhiên nói: “Đừng có nhiều lời, nếu ba vị đã có ý định liên thủ, và đã từng nghe qua tên tuổi của ta, vậy thì tự giới thiệu đi, chết dưới kiếm Lâm mỗ không thể là hạng vô danh”.
Ba người thoáng sững sờ, hiển nhiên, bọn họ không ngờ Lâm Nhất lại quyết đoán như thế.
“Hề hề, huynh đệ đúng là người phóng khoáng. Xếp hạng thứ năm bảng Long Vân Tây Sơn Vực, Thượng Quan Thanh Hồng!”
Người lên tiếng đầu tiên là thanh niên áo lam, hắn ta nhếch miệng cười, trầm giọng đáp.
“Xếp hạng thứ tư bảng Long Vân Bắc Lăng Vực, Quan Liệt!”
“Xếp hạng thứ ba bảng Long Vân Đông La Vực, Triệu Vũ!”
Giọng của người cuối cùng có thể nói là cực kỳ âm u và lạnh lẽo, hơn nữa mỗi một chữ đều ẩn chứa sát ý nồng nặc. Quả nhiên mỗi một nhân tài kiệt xuất trên bảng Long Vân của Đông La Vực đều không phải đèn cạn dầu.
Một tên thứ 5, một tên thứ 4, còn có một tên nằm trong bảng 3, nếu là lúc trước… cao thủ thứ hạng bực này của ngoại vực có thể quét ngang tất cả nhân tài bảng Long Vân Nam Vực, bất kỳ ai trong số họ cũng có thể nhẹ nhàng đứng đầu Nam Vực.
Nhưng hiện tại ba người này lại vô cùng cẩn thận lựa chọn liên thủ, không dám chủ quan.
Bởi lẽ thiếu niên trước mắt thật sự là thiên cổ khó gặp, lời đồn liên quan đến hắn quá mức khoa trương.
Dưới ánh sáng từ dạ minh châu, gương mặt Thượng Quan Thanh Hồng chợt sáng chợt tối, hắn ta tự tin cười nói: “Lâm Nhất, ba chúng ta liên thủ, chắc chắn ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào, dù kiếm ý Thông Linh có mạnh thế nào đi nữa thì cùng lắm chỉ có thể mang đến cho ngươi ưu thế khi một chọi một, ta thấy ngươi vẫn nên chủ động bỏ quyền đi, tránh cho chúng ta ra tay quá nặng khiến ngươi bị thương”.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của ba người này, Lâm Nhất mỉm cười: “Ngại quá, có lẽ ngươi đã hiểu lầm ta rồi, đối phó với các ngươi chưa hẳn phải dùng đến kiếm ý Thông Linh. Cùng lên đi, trong vòng mười chiêu nếu không thể đánh bại ta thì các ngươi cũng không còn bất kỳ cơ hội nào khác”.
“Ngông cuồng!”
Sắc mặt ba người thoáng thay đổi, hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc, khí tức trên người bọn họ bùng nổ. Chân nguyên khủng bố sôi trào hệt như thủy triều quét qua bốn phương tám hướng, ba người Thượng Quan Hồng lấy ra binh khí, đồng thời, từ các góc độ khác nhau thi triển sát chiêu, bao vây và giết về phía Lâm Nhất với tốc độ tia chớp.
Xoạt xoạt xoạt!