Từ sâu trong đáy mắt Lâm Nhất có luồng Tiên Thiên kiếm ý ào ạt tràn ra, tạo ra từng vòng gợn sóng nhàn nhạt, khí tức tà ác xâm nhập vào trong đầu kia lập tức bị quét sạch.
Viu!
Dường như nguyên nhân bản năng, Lâm Nhất thoáng lách người, một bóng đen như tia điện xẹt qua.
Rắc!
Một giây sau, Ma cương nhảy về phía hắn dùng năm ngón tay như gọng thép cắm phập vào mặt tường.
“Tốc độ nhanh quá”.
Lâm Nhất thầm giật mình kinh hãi, nếu như chậm nửa bước thôi thì e là hắn đã bị xé thành hai mảnh ngay tại đây rồi.
Tạm thời thử xem Ma cương lục nhãn này rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Lâm Nhất vươn tay kéo một cái, áo xam xanh trên người bị xé một miếng lớn, Chân nguyên rót vào bên trong nó lập tức thẳng tắp như kiếm. Cổ tay khẽ rung, bảy luồng kiếm mang màu bạc vô cùng sắc bén như tia điện đâm qua.
Keng!
Bảy luồng kiếm mang được kiếm ý khống chế, lập tức đâm xuyên qua người Ma cương ghim chặt nó trên mặt tường.
Rầm!
Sáu luồng kiếm mang màu bạc hoá thành thực thể ghim chặt Ma cương lục nhãn lên vách tường của thạch thất, dưới sức tấn công mạnh mẽ của kiếm mang, thạch thất này không ngưng rung lên.
Dương Phàm và Quách Húc ở một bên đều thoáng ngạc nhiên, đây chính là uy lực của Tiên Thiên kiếm ý đại thành sao?
Mặc dù hai người đều biết phong mang của kiếm ý tương đối đáng sợ, bén nhọn cực kỳ. Nhưng cũng không ngờ được lại có thể mạnh mẽ đến mức này.
“Thành công rồi?”
Đáy mắt Lâm Nhất thoáng vẻ ngạc nhiên, không dám lơ là, cứ luôn cảm thấy Ma cương lục nhãn trước mắt này không thể yếu như vậy.
Rắc!
Quả nhiên khắp người Ma cương lục nhãn bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh mướt, nó lập tức vùng thoát ra khỏi sự khống chế của kiếm mang. Ma cương lục nhãn kia ở giữa không trung lắc lư cái đầu mục rữa, nó há miệng nhả ra luồng sáng màu xanh lục.
Trên mặt đất lập tức bị nước độc này ăn mòn, cháy xèo xèo sau đó bốc lên từng đám bụi màu đen nhàn nhạt.
“Cẩn thận, đây là thi độc, sau khi bị nhiễm độc sẽ rất phiền phức”.
Roi Xích Luyện trong tay Dương Phàm hung hăng quất qua, giữa không trung vang lên tiếng nổ lách tách, hai con Ma cương lục nhãn bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng khi sợi roi quất lên người Ma cương lại kéo ra những tia lửa li ti, cơ thể của nó thế mà đã bị biến dị như tường đồng vách sắt.
“Không xong được hả!”
Quách Húc đã bị bị chọc cho phát cáu, quát lớn một tiếng, khắp người hắn ta bùng lên lôi quang sáng chói. Cơ thể như cơn gió, liên tiếp tung quyền về phía Ma cương.
Keng! Keng! Keng
Cùng với một tiếng va chạm trầm đục vang lên, Ma cương lục nhãn này bị quyền mang dày đặc như mưa nện cho liên tiếp lui lại phía sau.