“Linh khí nồng đậm quá”.
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, hơi nước mịt mờ, không biết còn cách trung tâm hồ bao xa.
Hoa Huyền Âm sinh trưởng ở trung tâm hồ, hiển nhiên ai đến trước sẽ giành được cơ hội tiên quyết.
Nhưng dưới nước liên tục có yêu thú xuất hiện lại khiến người ta đau đầu. Những con yêu thú này đều là cá, không quá nguy hiểm, nhưng số lượng nhiều lại rất phiền.
Lâm Nhất tạm dừng giữa không trung, chân nguyên trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, đưa tay tung một quyền.
Tường Long Tại Thiên!
Chín long ảnh vùng vẫy bị Lâm Nhất nắm trong tay, quyền uy cuồn cuộn càn quét, xé rách đám yêu thú cá chắn ở phía trước.
Theo Lâm Nhất Long Hổ Quyền chưa đủ dùng, nhưng vẫn dư dả khi đối phó với lũ yêu thú này.
Hắn khẽ nhướng mày, nhanh nhẹn chen qua khoảng trống bị mở ra này như một mũi tên rồi biến mất.
Sau khi hắn đi qua, bầy cá kia lại tụ lại khiến đám đệ tử nội môn đằng sau cười khổ, muốn đi theo sau Lâm Nhất chiếm hời cũng không đơn giản. Ở trên hồ Huyền Âm này, suy cho cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Khi thời gian dần trôi qua, người ngoài đã từ từ nhìn ra manh mối trong hồ Huyền Âm hỗn loạn.
Rất nhiều đệ tử không đủ thực lực đã ngừng tiến lên, chỉ có thể dừng lại bên bờ hồ. Không phải họ không muốn mà là do yêu thú quá khó chơi, nếu tiếp tục đi tới sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Ở bên bờ hồ luyện hoá linh nhũ dưới nước cũng là thu hoạch không tệ đối với họ.
Ở phía trước, rất nhiều đệ tử nội môn ưu tú vẫn đang cố gắng tiến tới, các đệ tử nòng cốt dẫn đầu xông thẳng đến giữa hồ như những mũi tên.
Đối với họ, mục tiêu luôn chỉ có một, đó là hoa Huyền Âm!
Đến lúc này, ưu thế về thực lực của các đệ tử nòng cốt đã hiển hiện tương đối rõ ràng.
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất đột nhiên cảm nhận được một áp lực nặng nề đè lên người mình. Hắn khẽ biến sắc, ngẩng đầu nhìn về trước, từ đây đã có thể nhìn thấy loáng thoáng trung tâm hồ ẩn hiện trong làn hơi nước mù mịt.
Trong lòng lập tức sáng tỏ, có lẽ hắn đã đến chỗ sâu của hồ Huyền Âm.
Trung tâm hồ nước có vẻ bình lặng, nhưng nhìn khi từ xa, áp lực mà nó mang tới lại như đang đối mặt với một ngọn núi to lớn. Linh khí nồng đậm tạo thành linh áp kinh khủng, càng tới trước áp lực này càng rõ ràng hơn.
Bùm!
Chân nguyên toàn thân sôi trào, Lâm Nhất lại tung một quyền, quyền mang cuồn cuộn như một thanh kiếm khổng lồ sắc bén, nổ thủng đầu một con yêu thú lớn hơn ba mươi trượng, đánh bay nó ra ngoài.
Nhưng con yêu thú kia lại rất mạnh, ăn một quyền của Lâm Nhất mà vẫn chưa chết.