Rõ ràng là kiếm ý đã sắp sụp đổ, vậy mà lại đột nhiên bộc phát ra uy lực Thánh Linh kinh người, khiến giới tử Thiên Càn và Huyền Long trở tay không kịp.
“Không biết tự lượng sức mình, ngươi có thể thi triển võ học Thánh Linh thì sao chứ? Còn có thể ngăn cản được hai ta à?”
Giới tử Huyền Long nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn ta không tin tên này có thể lấy một địch hai, đồng thời ngăn cản hai võ học Thánh Linh.
Mà dù có thật sự ngăn được thì một mình Lâm Nhất gánh vác hai đại Thánh Linh chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất thảm trọng hơn so với bọn họ, kết quả vẫn chỉ có một chữ chết.
Còn chưa kết thúc!
“Ngân Hoàng Hóa Đất!”
Mười ngón tay Lâm Nhất biến ảo, thánh linh Ngân Hoàng đã bay ra ngoài, hóa thành một luồng sáng bạc. Dưới chân hắn lập tức hình thành một hồ nước màu bạc sáng lóng lánh như mặt gương. Giữa hồ có non sông tô điểm, đình đài lầu các, xa xưa cổ kính mà hùng vĩ không thôi.
Thiếu niên mặc thanh sam đứng giữa hồ, tóc dài tung bay, mồ hôi liên tục tuôn ra trên trán.
Trông hắn rất chật vật, dù có long nguyên trợ giúp, nhưng huyết khí dồi dào dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể cạn hết, mặt hắn đã sớm tái nhợt.
Không còn lựa chọn nào khác, đây chính là cái giá phải trả của việc song linh đồng tu, bất kể là ai cũng phải chấp nhận.
Cơ thể hắn đang run lên từng hồi, thân hình gầy yếu cứ như chỉ một khắc sau sẽ đổ ập xuống.
Nhưng hắn vẫn đứng vững, Thái Dương là trời, Trăng Bạc là đất.
“Thiên! Địa! Đồng! Tâm!”
Lâm Nhất gằn từng chữ một, hắn rống lên một tiếng, sau đó tiêu hao toàn bộ huyết khí, vọt lên trời và phóng thẳng về phía hai đại giới tử.
Ầm ầm!
Giờ phút này, khí tức khủng bố tràn ngập thế gian, bầu trời sụp đổ, mặt đất lún xuống, ánh sáng bị hút cạn, trời đất trở nên u ám.
Kim Ô và Ngân Hoàng hóa thành hai chùm tia sáng tồn tại duy nhất trong trời đất, mang theo ánh vàng trải khắp nền trời cùng ánh bạc phủ lên đại địa mênh mông, thoáng chốc, chúng hội tụ tại lòng bàn tay Lâm Nhất.
Bành!
Năng lượng vô cùng vô tận rót vào cơ thể Lâm Nhất, cả người hắn phát ra hào quang chói mắt, tóc đen điên cuồng bay múa. Trong lòng bàn tay hắn có hằng hà khí hỗn độn di động, năng lượng hùng hậu đang bắt đầu dao động, tựa như một quả tim không ngừng nảy lên.
Phanh! Phanh! Phanh!
Theo từng nhịp đập của quả tim kia, trời đất cũng rung chuyển dữ dội, bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
PHỐC thử!
Đám đông vây xem dù đã lui ra xa mấy chục dặm nhưng khoảnh khắc “quả tim” kia nảy lên, cả đám vẫn tái mặt, không khỏi phun ra một ngụm máu tươi. Một vài người tu vi thấp không chống cự được, lồng ngực nổ tung, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.
“Đáng chết! Sao lại thế này?”
Mọi người kinh hoảng, không thể nào hiểu được, vội vận chuyển chân nguyên để ngăn cản âm thanh quái dị kia.
Đồng tử của giới tử Thiên Càn và giới tử Huyền Long co mạnh, từ sâu tận đáy lòng, cảm giác hoảng sợ bỗng chốc sôi trào, dọa bọn họ tái mặt.
Đây… Đây thật sự là võ học Thánh Linh sao?
“Bại!”
Lâm Nhất điên cuồng thét lên, năm ngón tay hắn siết chặt, thẳng thừng tung một quyền này ra.
Răng rắc!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Thánh Linh do hai người họ gọi ra đã bị đánh nát, chia năm xẻ bảy, uy lực hùng mạnh càn quét bốn phía.
Tạch...! Tạch...! Tạch...! Tạch...!
Hai người hộc máu ngay tại chỗ.
Trên người bọn họ có đạo giáp bảo mệnh, hiển nhiên, thủ đoạn của giới tử hơn xa so với người thường, nhưng giờ đây, trông bọn họ lại cực kỳ bất lực. Tầng tầng lớp lớp dị tượng từ trên người hai người họ tỏa ra, hình hành màn sáng hộ thể, nhưng vừa chạm vào một cái liền vỡ nát, không còn sót lại chút gì.