Đáy mắt Lâm Nhất lấp lánh hàn mang, cơ thể hắn ở giữa không trung xuất hiện bên trong kiếm thế vô biên kia.
Ta đến từ trên trời!
Hoa mọc từ trong lòng bàn tay!
Trong khi kiếm thế huy hoàng xao động, Lâm Nhất bỗng nhiên đáp đất, lật tay vung ra, Táng Hoa Kiếm cắm phập lên mặt đất trước người hắn. Lại lật tay mở lòng bàn tay phải ra, bên trong đó không biết từ lúc nào đã có thêm một nụ hoa, nụ hoa kia dần dần bung nở theo động tác cánh tay từ từ nâng lên của Lâm Nhất.
Kiếm ý khủng khiếp theo nụ hoa Tường Vy bung nở mà không ngừng bùng lên trên người Lâm Nhất, chói lọi đến mức khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Uỳnh ầm ầm!
Mười dặm xung quanh dưới sức ảnh hưởng của kiếm ý đã bắt đầu chấn động. Ba người tế ra Võ hồn hòng đảo ngược tình thế, nay trong mắt đều thoáng vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn nghiến chặt răng hung hăng xông về phía Lâm Nhất.
“Nhất niệm trần tận quang sinh, chiếu phá sơn hà vạn đoá!”
Trong tiếng quát của Lâm Nhất, đoá hoa trong lòng bàn tay bùng lên quang mang cao vạn trượng, kiếm uy huy hoàng như vầng mặt trời mọc lên từ trong trời đất.
Ánh sáng chói chang kia càng lúc càng sáng, đợi đến khi nó đạt đến mức giới hạn liền lập tức phát nổ. Nơi mà ánh mắt có thể nhìn thấy được, nơi biển cát vàng mênh mông, đến cả ba ông lão áo đỏ bị hất tung lên trời kia… đều lập tức tan thành tro bụi!
Ta đến từ trên trời!
Hoa mọc từ trong lòng bàn tay!
Ba nhân tài kiệt xuất cảnh giới Âm Dương của lầu Huyết Vũ, không một ai may mắn tránh thoát được khỏi kiếm uy huy hoàng bậc này. Khi đoá hoa trong lòng bàn tay kia tan hết đi, khi giây phút quang mang vạn trượng kia vụt tắt thì bọn họ cũng đã tan thành tro bụi.
Phong thái cỡ nào mới có thể được coi là kiếm khách thực sự?
Nhân tài kiệt xuất cỡ nào mới có thể xứng với hai chữ yêu nghiệt?
Phong thái một thoáng thành tro này mới có thể coi là kiếm khách thực sự; Nhân tài kiệt xuất cỡ như Lâm Nhất mới có thể xứng được với hai chữ yêu nghiệt!
Trong cả trời đất, ngoại trừ kiếm âm quanh quẩn chưa tan thì mọi thứ đều hoàn toàn tĩnh lặng. Quang mang của đoá Tường Vy trong lòng bàn tay chói lọi đến mức chẳng có ai mở nổi mắt, cảnh tượng ba ông lão áo đỏ chết thảm trong một tích tắc kia càng in sâu vào trong đầu của tất cả mọi người, chấn động cả nội tâm của mỗi người.
Giống như một tiếng sấm vô thanh, khiến tất cả mọi người chứng kiến mà tim đập lỗi nhịp.
Khi quang mang kia tan đi, khi tiếng gió rít gào càn quét khắp tứ phía, Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ. Bóng dáng thiếu niên áo xanh xuất hiện trước mắt tất cả mọi người một cách vô cùng rõ ràng.
Trong một thoáng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Lâm Nhất, mỗi đôi mắt đều dán chặt lên người hắn đến mức tròng mắt như muốn lọt cả ra ngoài.
“Chết rồi?”
“Thực sự đã chết rồi sao?”