Hắn liếc nhìn Liễu Vân Yên, đối phương cũng tỏ vẻ hoang mang.
“Bí tịch ở điện Tàng Thư không giống với bên ngoài, những võ kỹ được sưu tầm ở đây đều được diễn hóa từ tàn bản thượng cổ, không có cái nào không phải là tinh phẩm, ngay cả bí thuật cũng có không ít, thậm chí có cả tiểu thần thông”, Du trưởng lão cười nói: “Dĩ nhiên, không dễ để có được những bí tịch… tinh phẩm này, các ngươi chưa từng nghĩ đến việc sẽ… tay không mà về à?”
“Tay không mà về?”, Lâm Nhất tỏ vẻ nghi hoặc.
Du trưởng lão gật đầu: “Mỗi một bí tịch đều có cấm chế, một khi động đến cấm chế thì phải tiếp nhận khảo hạch. Nếu không thông qua khảo hạch thì đương nhiên… không mang bí tịch đi được. Nơi đây chính là tinh hoa nội tình của thư viện Thiên Phủ ta trong suốt mấy ngàn năm qua, tài trí bình thường không có tư cách mang đi bất kỳ một miếng ngọc giản nào ở đây”.
“Đằng sau mỗi một công pháp, võ kỹ đều có tâm huyết của các vị tiền bối, thậm chí có người đã cống hiến sinh mệnh vào đó”.
Lúc nói ra mấy lời này, vẻ mặt Du trưởng lão tràn đầy nghiêm túc, trang trọng và sự tự hào.
Có thể dừng chân ở thành U Châu, trở thành một trong năm thế lực chuẩn bá chủ lớn, thư viện Thiên Phủ quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo.
“Vậy những công pháp, võ kỹ kia giấu ở đâu?”, Lâm Nhất nhìn quanh bốn phía, mở miệng hỏi.
Du trưởng lão duỗi ngón tay ra chỉ, cười nói: “Ở đây?”
Nơi mà ông ta chỉ chính là trận pháp cổ xưa kia, Lâm Nhất cùng Liễu Vân Yên liếc nhìn nhau, sau đó từ từ bước tới.
“Sau khi tiến vào trận này, trong lòng ngươi chỉ cần mặc niệm loại mình muốn, thì sẽ được lựa chọn theo ý mình… Ví dụ như muốn kiếm pháp, mặc niệm hai chữ kiếm pháp, một khi đã chọn thì không có cơ hội hối hận”.
Du trưởng lão nhìn Lâm Nhất và Liễu Vân Yên, nói: “Hai ngươi còn có câu hỏi nào không?”
“Không còn!”
Hai người đã sớm phấn khích, đương nhiên không muốn hỏi gì thêm.
Đặc biệt là Lâm Nhất, Long Hổ quyền của hắn đã không thể tranh với người khác nổi nữa, nên đổi rồi.
Hiện tại, cơ hội bày ra trước mắt, dĩ nhiên hắn vô cùng háo hức.
“Vậy thì… bắt đầu đi!”
Du trưởng lão kết ấn, khi cổ trận được kích hoạt, hai người lập tức bị bao phủ trong ánh hào quang, sau đó biến mất.
Khi Lâm Nhất mở mắt ra lần nữa, xung quanh hắn là một vùng tăm tối, không còn Liễu Vân Yên bên cạnh.
Hắn cũng không hoảng loạn, mà bắt đầu mặt niệm hai chữ “quyền phổ”.
Một khắc sau, trong không gian đen tối bỗng xuất hiện từng đốm sáng, kế đó cả khoảng không gian dần sáng lên. Trước mắt hắn, vô số đốm sáng đánh úp đến, hội tụ thành dòng Giang Hà với tốc độ kinh người, ào ào cuốn đến.
Phút chốc, những đốm sáng kia đã nuốt chửng Lâm Nhất, không ngừng gào thét, xoay tròn quanh người hắn.
Lâm Nhất nhìn kỹ lại, mỗi một đốm sáng chính là một miếng ngọc giản đang phát ra ánh hào quang rực rỡ. Việc này khiến hắn rung động không thôi, bởi lẽ số lượng quyền phổ quá sức bao la.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới dần thích ứng, liếc thấy một miếng ngọc giản hệt như một ngôi sao chổi xẹt qua, Lâm Nhất duỗi tay ra bắt lấy.
Ngay lập tức, có vô số thông tin ào ào tuôn vào đầu hắn với tốc độ khó tưởng.