Lâm Nhất mới chỉ nhìn đến bức tranh, đó mới chỉ là bề nổi trong nội dung của thẻ tre mà thôi, thậm chí có thể còn không phải là toàn bộ bề nổi.
“Tranh thủ hiểu những hoa văn này trước khi tiến vào Lăng Tiêu Kiếm Các đã!”
Lâm Nhất san phẳng những hoa văn trên mặt đất, sau đó quay trở lại nơi nghỉ ngơi.
Ba ngày sau, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu mới rời khỏi Mạc Bắc, đặt chân đến quận Tần Thiên.
Quận Tần Thiên - một khu vực có lãnh thổ rất rộng, trải dài mấy ngàn vạn dặm, tài lộc hưng thịnh. Chính là trung tâm của Đại Tần Đế Quốc, tứ đại siêu nhiên tông môn, các thế gia đứng đầu đều tụ họp ở đây.
Diện tích rộng lớn đến nỗi gấp mười mấy lần quận Thanh Dương, cũng mạnh hơn về độ phồn hoa và thịnh vượng.
Sau khi đặt chân đến quận Tần Thiên, tốc độ của Lâm Nhất và Lý Vô Ưu nhanh hơn rất nhiều.
Đi cả ngày lẫn đêm, mất năm ngày mới đến dưới chân Đế Đô.
Tường thành cao ngất, dài hơn mười trượng, được rèn đúc từ nhiều khoáng thạch kim loại, dù là cường giả cảnh giới Huyền Võ cũng khó có thể làm rung chuyển bức tường thành này.
“Cuối cùng cũng đến rồi, Lâm Nhất, chúng ta vào thành thôi!”
Khuôn mặt của Lý Vô Ưu hiện lên nụ cười, sau khi tiếp xúc được vài ngày, gã khá ngưỡng mộ Lâm Nhất.
Từ sau khi ở cạnh Lâm Nhất trên Mạc Bắc, cậu ta không hề gặp chút rắc rối nào.
Lý Vô Ưu thầm đoán trong lòng, Lâm Nhất chắc chắn đã có rất nhiều trải nghiệm, e rằng thực lực không đơn giản như bề ngoài.
Lâm Nhất gật đầu, nhảy từ Huyết Long Mã xuống, vội vàng đi về phía cửa thành Đế Đô.
Nơi đó có một hàng người đang xếp hàng dài, tiến vào thành một cách trật tự.
Những con đường lát đá hoa cương, rộng vài trượng, không ít người cưỡi những yêu thú bá đạo, khí tức tỏa ra đều vô cùng nồng hậu.
Đến Đế Đô, Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã, không hề khiến ai chú ý.
“Lâm Nhất, nhìn bên đây!”
Vừa đi qua cổng thành, Lâm Nhất đã nghe thấy có người gọi mình, hắn nhìn qua liền nhìn thấy bóng dáng của Hân Nghiên.
Bên cạnh đối phương là vài thiếu niên.
Tuổi còn nhỏ nhưng tu vi của họ vô cùng thâm hậu, thậm chí có người đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu.
“Hân Nghiên sư tỷ...”
Lâm Nhất vẫn đang quan sát những thiếu niên kia, Lý Vô Ưu vẻ mặt vui mừng, hấp tấp chạy tới.
Lâm Nhất nở nụ cười, cưỡi Huyết Long Mã chậm rãi đi tới.
Hân Nghiên nhìn về phía Lâm Nhất và Lý Vô Ưu rồi nói: “Hai người các ngươi đến hơi muộn đó, nếu không xuất hiện thì có khi ta còn phải đi tìm!”
Dường như đêm nào Lâm Nhất cũng dành thời gian suy nghĩ về những hoa văn trong thẻ tre, có thể nhanh mới là lạ đó.
Lâm Nhất áy náy cười nói: “Xin lỗi, để Hân Nghiên sư tỷ phải đợi lâu rồi!”
Hân Nghiên cười: “Không sao, để ta giới thiệu với các ngươi, đây là những đứa trẻ khác mà ta tìm được trên Mạc Bắc, chút nữa các ngươi đi với ta vào phân đà của Lăng Tiêu Kiếm Các, không cần qua vòng thi khảo sát”
“Hàn Bình!”
“Bạch Du!”
“Chương Diệp!”
Ba vị thiếu niên khá thân thiện với Lâm Nhất và Lý Vô Ưu, lần lượt giới thiệu bản thân trước.
Dù sao thì sau này mà vào được Lăng Tiêu Kiếm Các, bọn họ chắc chắn sẽ được tính là phe phái của Hân Nghiên, tạo mối quan hệ sớm rồi sau này vào tông môn cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thiếu niên Tiên Thiên thất khiếu cuối cùng cũng cười: “Lịch Khiếu Thiên!”
Cậu ta nhìn về phía Lâm Nhất, hứng thú nói: “Chắc ngươi là Lâm Nhất, Hân Nghiên tỷ nói ngươi chưa qua Tiên thiên ngũ khiếu mà đã nắm được bán bộ kiếm ý, sau này vào Lăng Tiêu Kiếm Các, hãy chăm sóc nhau nhé”.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: “Không dám, Lịch huynh tuổi còn trẻ đã là Tiên Thiên thất khiếu, đó mới là lợi hại!”
“Chỉ là cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, chỉ cần có đủ tài nguyên thì nhiêu đó cũng không là gì cả!”
Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt của thiếu niên vẫn có vẻ tự hào, không hề nhẹ nhàng như cậu ta nói.
16 tuổi đã đạt đến cảnh giới Tiên thiên thất khiếu, không có thiên phú nhất định.
Có nhiều tài nguyên đến đâu cũng không thể tích lũy được, như vậy cũng đủ khiến cậu ta tự hào.
“Mọi người đều đã quen biết rồi thì đi theo ta. Đế Đô rất rộng, nếu lạc đường thì rất phiền phức!”
Hân Nghiên nhẹ nhàng cười, đi về phía trước dẫn đường, thân hình đầy đặn và dáng người mảnh mai, có thể thấy rằng, vô số ánh mắt đều đổ về cô ta.
“Mọi người cố gắng đuổi kịp nha! Ta đã từng tới Đế Đô, nếu là lần đầu tiên mọi người đến thì rất dễ lạc đường!”
Lịch Khiếu Thiên nói một câu liền sóng vai cùng Hân Nghiên, không ngừng nói gì đó.
“Tên nhóc đó đúng thật là thích khoe khoang, mới có Tiên Thiên thất khiếu thôi mà!”
Vừa rồi Lịch Khiếu Thiên không để ý tới bất cứ ai, cũng chỉ để ý Lâm Nhất đã nắm giữ bán bộ kiếm ý một chút.
Hiện giờ, người này lại coi mình như người có quyền dưới một trên mọi người trong đội ngũ, việc này Lý Vô Ưu cực kỳ không vui.
Lâm Nhất nắm lấy dây cương của Huyết Long Mã, miệng cười cười, không nói gì nhiều.
Trên đường cái của Đế Đô, tiếng người tấp nập, ngựa xe như nước, phồn hoa tự cẩm.
Rất nhiều thiếu niên vô cùng mạnh mẽ, rải rác trong đám đông, rõ ràng vô cùng náo nhiệt.
Khoảng nửa canh giờ sau, Hân Nghiên chỉ vào một tòa nhà khổng lồ nói: “Sắp đến rồi, trước mặt chính là phân đà của Lăng Tiêu Kiếm Các tại đây, cũng là nơi sát hạch tiếp nhận những đệ tử mới!”
Lối chính của tòa nhà khổng lồ cao đến trăm trượng, rộng chừng hai trăm trượng, bên trên cửa chính khắc bốn chữ Lăng Tiêu Kiếm Các.
Ở trung tâm của bốn chữ này còn có rất nhiều trận đồ có hình ảnh gồm vô số trường kiếm đan xen vào nhau.
Chỉ nhìn thôi đã khiến người khác cảm nhận được vô số điều bí ẩn vô tận ẩn chứa trong đó, dường như kiếm trận đang triển khai đã muốn bộc phát ra ngoài.
Ở khoảng cách hàng ngàn mét mà vẫn làm người khác không dám nhìn.
“Đây chính là Vạn Kiếm Đồ của Lăng Tiêu Kiếm Các!”
Lý Vô Ưu ở bên cạnh Lâm Nhất, kích động nói: “Nghe nói là do tổ sư khai phái Kiếm Vô Danh của Lăng Tiêu Kiếm Các để lại, bức Vạn Kiếm Đồ này có lẽ chỉ là sao chép, bức Vạn Kiếm Đồ thật đang ở Vạn Kiếm Nhai của kiếm các!”
Lâm Nhất giật mình, xem ra hắn chọn Lăng Tiêu Kiếm Các không hề sai, chỉ một bức tranh này cũng nhìn ra thực lực của tông môn.