Những bóng người bị ý chí còn lại của Tinh Quân trong cổ mộ chuyển thẳng tới đây, rơi mạnh xuống đất.
“Phong ấn của cổ mộ Tinh Quân vỡ rồi?”
“Sát hạch đã bắt đầu…”
“Chậc chậc, cổ mộ của Tinh Quân thượng cổ quá nhiên có thử thách. Thực lực không đủ muốn tìm được lợi ích thì đúng là nghĩ nhiều rồi”.
“Không biết ai mới là người cười đến cuối cùng đấy, đến cổ mộ Tinh Quân, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân, không thể trông chờ vào vận may được”.
“Còn cần phải nói sao, chắc chắn là mười người đứng đầu của bảng ngoài như Cơ Vô Dạ, Diêm Không, Tạ Vân Kiều rồi”.
Người sát hạch thất bại ủ rũ cúi đầu lần lượt xuất hiện trên không trung, những trưởng lão của tông môn đợi ở ngoài biển Trăng Khô lập tức lên tinh thần.
Bọn họ kiến thức rộng rãi, vừa nhìn đã đoán được tình huống đại khái.
Trong cổ mộ, sau khi vượt qua vòng sát hạch đầu tiên, Lâm Nhất tuỳ tiện tìm tòi trong mộ cung một lượt, có hơi thất vọng.
Ở tầng thứ nhất ngoài đan dược vô cùng bình thường thì không còn gì khác nữa.
Những đan dược này có lẽ có chút giá trị với người khác, nhưng lại chẳng là gì với Lâm Nhất cả.
Không có thời gian để lãng phí nữa, Lâm Nhất quyết đoán đi vào tầng hai.
Một con rối màu bạc xuất hiện trước mắt, tu vi vẫn cao hơn hắn một đoạn, nhưng ngân giáp trên người đã ngưng luyện một cách rõ ràng.
Thấp thoáng có Linh văn cổ xưa loé lên, uy thế kinh khủng phát ra.
Là bảo khí!
“Lần này khó chơi rồi đây…”
Lâm Nhất tự lẩm bẩm, hơi bất ngờ, chỉ vòng thử thách thứ hai đã phiền phức như thế rồi.
Nếu tiếp tục nữa, thật sự không biết sát hạch tầng chín sẽ trở nên đáng sợ như thế nào đây.
Cùng là hai con rối, tu vi không thay đổi, vẫn chừng Dương Huyền đại thành.
Nhưng áo giáp trên người nó lại là bảo khí chân chính, được khắc Linh văn cổ xưa, tản ra uy thế rất lớn.
Lâm Nhất bắt đầu tấn công, Thất Huyền bộ kéo ra một tàn ảnh màu vàng, đâm mạnh trường thương được kiếm ý Tiên Thiên tiểu thành gia trì trong tay về phía trước.
Keng keng!
Mũi thương tạo ra những tia lửa chói mắt trên áo giáp, áo giáp kia xuất hiện những khe hở nhỏ, Nhưng hoàn toàn không đến mức thương gân động cốt.
Oanh!
Còn chưa lùi lại, hai con rối đã tấn công tới.
Một thanh trường thương đâm tới, nhanh như tia chớp, như muốn đâm thủng cả không khí, trên mũi thương có dòng khí lượn lờ, tạo thành tiếng xoẹt xoẹt.
Trường thương trong tay một con bù nhìn khác mang theo khí thế tựa núi cao đâm tới.