Đau đớn dữ dội khiến sắc mặt Tần Húc trở nên vặn vẹo, trông cực kỳ hung tợn, mắt hắn ta đỏ quạch, sát ý khủng bố trong mắt tuôn ra.
Nhưng cảnh tượng tàn nhẫn hơn đã xuất hiện, không đợi hắn ta kịp tấn công, Lâm Nhất đã nắm lấy cổ tay tay trái của hắn ta, giật mạnh.
Roẹt!
Máu tươi bắn ra, cả cánh tay bị Lâm Nhất dùng thủ đoạn cực kỳ bạo ngược xé rách.
“Không!”
Bên ngoài lôi đài, các trưởng bối Tần gia đang đứng trong đám đông lập tức thay đổi sắc mặt, lửa giận bùng lên trong mắt bọn họ.
Cánh tay Tần Húc bị người ta xé mất rồi, sao có thể như vậy được? Hắn ta là một trong thất tú Thiên Lăng, là nhân tài kiệt xuất thuộc thế hệ trẻ của Tần gia, là hi vọng của cả gia tộc. Giờ tay bị mất đi thì có khác gì một kẻ tàn phế chứ?
Bọn họ bất chấp tất cả, chỉ muốn xông lên, liều mạng với cái tên kiếm khách áo trắng kia, trực tiếp làm thịt hắn.
“Cút!”
Nhưng người chủ trì của Thiên Yêu Cát lại nhếch miệng cười, rồi phất tay đẩy lui đám người kia. Đó là một gã đại hán trung niên, ông ta há miệng cười to, có chút tán thưởng Lâm Nhất. Kẻ tàn nhẫn bực này chính là yêu nghiệt mà Thiên Yêu Các bọn họ đang tìm kiếm.
Một yêu nghiệt như thế há lại để đám người Tần gia nhúng chàm, lúc này, ông ta cười khẩy và nói: “Thiên Yêu Các ta thu đồ đệ, há lại để các ngươi làm càn, đã lên lôi đài thì phải nghe theo mệnh trời, cút sang một bên hết cho ta”.
Rầm!
Ông ta đánh ra một trưởng cách không, trực tiếp nện vào người gã trưởng bối Tần gia xông lên đầu tiên.
Cả đám bị dọa run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích, nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Húc, bọn họ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Âu Dương Hạo ra tay!
Đúng lúc này, trên lôi đài, Âu Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, sát ý khủng bố bộc phát, hắn ta nắm chặt thanh trường thương nặng nề trong tay, đâm ra một thương khiến lòng người hoảng sợ.
Ánh mắt của đám người Tần gia rực sáng, bọn họ chỉ hy vọng Âu Dương Hạo có thể đâm chết Lâm Nhất, tiện tay cứu lấy Tần Húc.
Ầm!
Một kích này của Âu Dương Hạo cực kỳ xảo trá và độc ác. Khi Lâm Nhất và Tần Húc giao đấu, hắn ta đã nhẫn nhịn một thời gian dài, đợi đến thời điểm thích hợp liền bộc phát.
Hệt như loài rắn độc ẩn mình trong bóng tối, không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải cắn chết đối phương.
Vẻ mặt hắn ta cực kỳ dữ tợn, miệng nhếch lên cười khẩy, thản nhiên nói: “Không cần biết ngươi là ai, chết đi cho ta!”