Xem ra kiếm của mình vẫn chưa đủ nhanh.
“Nhưng hình như ta cũng biết Hỏa Vân Phần Thiên Thủ này đấy!”
Kiếm quang xanh tím trên người Lâm Nhất sáng đến cực hạn, hắn kề cà không rút kiếm, đột nhiên tung một chưởng trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người.
Ầm!
Cùng là Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, chỉ mở bốn ấn nhưng mỗi ấn lại toả ra ánh lửa vàng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Lâm Nhất lại thi triển Hỏa Vân Phần Thiên Thủ, Hoả Ấn mà hắn ngưng tụ còn là Hoả Ấn màu vàng đáng sợ hơn.
Đám người Hoả Vân giới hoàn toàn choáng váng.
Chuyện này sao có thể? Đây là cảnh giới mà ngay cả Phong Huyền sư huynh cũng không thể đạt tới!
Bùm!
Cự chưởng hoả diễm màu vàng nhỏ hơn vài vòng đụng vào bàn tay khổng lồ kia, vừa chạm vào, bàn tay khổng lồ đã sụp đổ.
Vô số ngọn lửa tím tản ra giữa không trung như pháo hoa, mà cự chưởng kim diễm này vẫn đánh tới với uy áp khủng khiếp.
Răng rắc!
Trước vô số ánh mắt kinh ngạc, cự chưởng hoả diễm đập Phong Huyền thành một đống thịt nát, mặt đất rung chuyển không thể nào ngừng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Phong Huyền của Hoả Vân giới đã chết!
Chết trong tay một người thiếu niên không có danh tiếng gì, hơn nữa còn dùng tuyệt kỹ thành danh của Hoả Vân giới!
Cả quảng trường Cự Tượng không có âm thanh nào ngoài tiếng nổ của ngọn lửa trên không trung.
Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào Lâm Nhất, kinh ngạc hơn bao giờ hết, dù họ đã đoán trước được rằng Lâm Nhất có kiếm ý Thông Linh đại thành sẽ có một phần khả năng nhỏ đánh bại Phong Huyền, nhưng không ai ngờ hắn sẽ giết chết đối phương.
Đánh bại và giết chết là hai việc hoàn toàn khác nhau, độ khó của nó đương nhiên có thể hiểu.
Điều khiến mọi người khiếp sợ hơn việc giết Phong Huyền, đó là võ kỹ mà Lâm Nhất thi triển lại là Hỏa Vân Phần Thiên Thủ!
Võ học Tạo Hoá thượng phẩm đứng đầu này rất nổi tiếng ở thành Lôi Hỏa, từng có rất nhiều người thua trong tay Phong Huyền, thậm chí biết được sự đáng sợ của võ kỹ này.