Bùm!
Ngay khi mấy người vừa đứng vững liền nghe thấy một tiếng nổ ầm, trong xác con yêu thú trước mặt chợt bắn ra bảy đạo kiếm quang, bay vút lên trời.
Bùm bùm bùm!
Xác con yêu thú khi nãy còn chút uy lực, giờ đây đã nổ banh.
Kiếm khí bất chợt bắn ra đã làm bị thương rất nhiều võ giả đang quan sát xác con yêu thú.
Gần như không hề có dấu hiệu báo trước, những người bị thương bởi kiếm khí, nhẹ thì xuyên qua ngực, nặng thì đứt tay đứt chân, phế một nửa người ngay tại chỗ.
Một lần này đã có hơn mười người bị thương.
“Đây là kiếm ý!”
“Chỉ một nhát kiếm thôi đã để lại kiếm ý sắc bén như thế, đến giờ mới biến mất…”
“Rốt cuộc thực lực của Bạch Lê Hiên mạnh nhường nào chứ?”
Nhìn xác con yêu thú bị chia năm xẻ bảy, còn có những võ giả bị dư âm của kiếm khí làm bị thương, vẻ mặt mọi người đều kinh hãi.
Minh Diệp cảm thán: “Lâm Nhất à, vừa nãy cảm ơn ngươi nhé!”
Ông lão áo xám nhìn hắn với vẻ đầy ẩn ý sâu xa: “Có lẽ cảm ngộ kiếm đạo của Lâm công tử cách kiếm ý đã không còn xa nữa, vừa rồi đến ta cũng không cảm nhận được kiếm thế trong cơ thể yêu thú”.
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, hắn cũng không nhiều lời.
Hắn mới chỉ ở Bán Bộ kiếm ý thôi, muốn đạt tới cấp bậc như Bạch Lê Hiên còn cách rất xa.
Thật sự không biết Lăng Tiêu Kiếm Các bồi dưỡng thế nào mà ra được yêu nghiệt kiếm đạo biến thái thế này.
Tiếp tục đi về phía trước, men theo đường đi, mọi người nhìn thấy xác chết của dã thú càng lúc càng nhiều.
Đã rất nhiều người đến đây mở đường, là người tới sau, họ cũng ít gặp rắc rối hơn.
Trong cấm địa này, có lẽ vì ma khí nên rất nhiều đệ tử của tông môn viễn cổ chết trận vẫn chưa bị phong hoá hoàn toàn.
Xương cốt vẫn còn đó, một nửa vùi ở lớp bụi dưới chân khiến người ta thêm bao nỗi xót xa.
Rất khó để tưởng tượng trận chiến năm đó bi thảm nhường nào, đệ tử của tông môn cũng chết trận nhiều thế này.
“Nơi đó hơi kỳ lạ”.
Đang đi, Lâm Nhất chỉ vào bức tường nứt cách đó không xa, đột ngột cất lời.
Trên đường đi, Lâm Nhất dựa vào trực giác nhạy bén đã giúp mọi người tránh được rất nhiều rắc rối.
Mọi người đã hoàn toàn bái phục hắn từ lâu.
“Qua đó xem sao”.
Minh Diệp lập tức dẫn mọi người tới đó.
Giẫm trên đống hài cốt dưới chân, mọi người đi chưa được bao lâu đã tới bức tường đó.
Trên bức tường có khắc một bức bích hoạ, cảnh tượng trong tranh vô cùng huyền diệu, có đạo vận, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến lòng người chấn động, đây là một bức tranh ngộ đạo.
Nhưng nhìn vài vết nứt trên tường, với những chiếc răng nanh đan xen vào nhau khiến vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
“Là vết kiếm… Đáng chết, lại là Bạch Lê Hiên!”
Vẻ mặt Minh Diệp hơi tức giận, hắn ta nắm chặt tay, khó chịu nói.
Bức bích hoạ trước mặt vô cùng quý giá, nếu có thể mang đi thì có ích rất lớn cho việc cảm ngộ võ đạo của đệ tử Quang Minh Các.
Nhưng vài vết kiếm này lại khiến Minh Diệp từ bỏ ý định.
Chỉ chạm nhẹ thôi bức bích hoạ sẽ để lại kiếm ý, khuấy thành bột còn khiến người khác bị thương.
Ông lão áo xám thở dài: “Khả năng những người đến trước đã lấy hết những bảo vật có thể lấy rồi, những thứ không lấy đi được cũng sẽ bị phá huỷ”.
Đạo lý trong này cũng không có gì để nói nhiều.
Nếu thực lực của ngươi đủ mạnh, không sợ yêu thú trong ma khí thì ngươi cũng có thể làm được.
“Có lẽ ta có thể thử”.
Lúc này, Lâm Nhất đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Lâm huynh đệ, thật sao?”
Mắt Minh Diệp sáng lên, nhen nhóm niềm hy vọng, bức bích hoạ này cũng không giúp ích được gì nhiều cho bản thân hắn ta.
Nhưng với Quang Minh Các thì lại là bảo vật, họ thật sự rất cần.
“Để ta thử xem sao”.
Mọi người lùi lại cho Lâm Nhất tiến lên, kiếm thế trên người hắn bộc phát.
Khí thế đột nhiên thay đổi, tựa như thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ, sức mạnh kiếm khí rộng lớn bao trùm toàn bộ bức bích hoạ.
Ngay khi mọi người còn đang ngạc nhiên nghi ngờ thì kiếm thế hung hãn đã chợt thu lại.
Kiếm thế trên người hắn ngưng tụ thành Bán Bộ kiếm ý, dẫn dụ toàn bộ kiếm ý ẩn chưa trong bức bích hoạ ra.
Trong khoảnh khắc, bảy tia kiếm quang lao vụt ra khỏi bức bích hoạ với tốc độ nhanh như chớp.
“Lâm huynh đệ cẩn thận!”
Nhìn kiếm quang sắc bén đó, Minh Diệp chợt hét lên.
Lâm Nhất đan các ngón tay vào nhau, dùng ngón tay làm kiếm, dựa vào Bán Bộ kiếm ý của mình chặn được sáu kiếm liên tiếp.
Khi đến kiếm thứ bảy thì hắn bị đẩy lùi về sau vài bước, khí huyết trong cơ thể sôi trào, vẻ mặt liên tục thay đổi.
Rầm!
Bức bích hoạ hoàn chỉnh đột nhiên vỡ thành nhiều mảnh, rơi trên mặt đất.
“Mau nhặt đi”.
Minh Diệp vui mừng ra mặt, thành công rồi, bích hoạ không bị kiếm khí nghiền thành bột.
Đạo vận trong đó vẫn còn, khi ghép lại vẫn là một bức tranh ngộ đạo hoàn chỉnh.
Người của Quang Minh Các lập tức tiến lên, cẩn thận thu nhặt các mảnh của bức bích hoạ.
“Lâm huynh đệ không sao chứ?”
Minh Diệp bước đến, cảm kích hỏi thăm.
Lâm Nhất rút tay về, cười đáp: “Không sao, dù sao cũng chỉ là kiếm ý hắn ta để lại, đã có chuẩn bị nên cũng không đến mức bị ảnh hưởng”.
Minh Diệp và ông lão áo xám không dám gật bừa.
Nếu không phải cảm ngộ kiếm đạo đã tới một cảnh giới nhất định thì dù thực lực đủ để ngăn mấy tia kiếm quang này cũng không bảo vệ được bức bích hoạ.
Hai người họ lại đánh giá Lâm Nhất cao hơn nữa.
Cho dù không có bảo khí trong tay thì với thực lực của Lâm Nhất, sợ là cũng đã rất mạnh mẽ.
Nơi mai táng này chôn đầy xương, rất nhiều toà nhà đổ nát đều có bích hoạ ngộ đạo và bảo vật hay gì đó.
Đúng là nơi truyền đạo có khác, một vài kiến trúc không bắt mắt năm đó, trong mắt thế hệ sau lại trở thành báu vật.
Mấy người tiếp tục đi về phía trước.
Thật lâu sau, một quảng trường rộng lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Cát đá màu xám, nền đất lát đá, chìm trong hơi thở thăng trầm cổ xưa, mang lại cho người ta cảm giác ngột ngạt nặng nề.
Lúc này, trên quảng trường đã tập trung rất nhiều người.
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua đám người, trông thấy một tế đàn màu đen khổng lồ ở trung tâm quảng trường.
Chỉ bậc thang thôi cũng đã có mấy chục ngàn bậc…
“Tế đàn thông thiên!”
Ông lão bên cạnh Minh Diệp biến sắc, ngạc nhiên hô lên.