“Sai!”
“Cái gì?”
Diêm Thiên Thụy hoang mang hỏ
i, chẳng lẽ còn có ai khác biết chuyện này.
“Hiện tại chỉ có hai người biết!”
Vừa dứt lời, Lâm Nhất điểm một ngón tay vào mi tâm hắn ta, ngay lập tức, mi tâm Diêm Thiên Thụy bị xuyên thủng, hắn ta trợn to mắt, đến chết vẫn không nhắm mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao Lâm Nhất lại muốn giết mình.
Lâm Nhất không phải kẻ hiếu sát, nhưng cũng không phải người nhân từ.
Trải qua khoảng thời gian tôi luyện sinh tử trong dãy núi Hoàng Vân, hắn đã sớm hiểu được con người ở thế giới này cũng giống như đám yêu thú trong rừng nhiệt đới, vẫn tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua.
Mềm lòng với kẻ ác chính là để lại mầm họa cho bản thân.
Quét mắt nhìn thảm trạng xung quanh, vẻ mặt Lâm Nhất không chút thay đổi, hắn tháo túi trữ vật của Diêm Thiên Thụy ra, sau đó nhảy lên ngựa rời đi.
Trận chiến hôm nay không hẳn là mạo hiểm, nhưng có thể nói là một trong những trận chiến gian nan nhất của hắn.
Chống lại Diêm Thiên Thụy có huyền giáp thượng phẩm, lại gần như hoàn toàn hóa thú, có thể nói hắn đã phải sử dụng toàn bộ át chủ bài.
Nếu như đến phút cuối, Diêm Thiên Thụy có thể ngăn cản được kiếm quang bao quanh võ hồn kiếm gãy của hắn thì e là hôm nay, người nằm trên mặt đất chính là Lâm Nhất.
Điều này một lần nữa nói rõ với Lâm Nhất, thực lực của hắn vẫn chưa đủ mạnh.
Vẫn chưa có đủ tiền vốn, nếu muốn tung hoành ở quận Thanh Dương, hắn nhất định phải sớm ngưng tụ Viêm Ma Chiến Thể.
Tuy nhiên, bí mật về hộp đựng kiếm vừa biết được lại khiến Lâm Nhất cảm thấy hoảng hốt không thôi, không ngờ thứ mà hắn luôn vác trên lưng lại chính là di vật của một vị Kiếm Thánh trong truyền thuyết.
Kỳ vật thiên địa ư? Đó sẽ là gì?
Thứ gì có thể khiến cho vị tiền bối kia tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Quả thật khiến người ta hiếu kỳ, đợi đến ngày Thanh Dương Giới mở phong ấn, hắn nhất định phải đi một chuyến đến mảnh đất truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh mới được.
Hắn giục ngựa chạy như điên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tổng đà Huyết Vân Môn ở nơi xa xôi, trên một dãy núi hùng vĩ, đình đài lầu các mọc san sát như rừng, vô cùng nguy nga đồ sộ.
Sương mù trắng như tuyết lượn lờ quanh núi, linh khí thiên địa vô cùng dồi dào.
Trong An Hồn điện, nơi gửi gắm trường mệnh đăng của các đệ tử tinh anh trong Huyết Vân Môn.
Một ngọn đèn đột nhiên tắt ngúm, sau đó vỡ vụn.
Rắc!
Trưởng lão áo xám canh giữ trường mệnh đăng mở mắt, khẽ nói: “Lại có đệ tử qua đời?”
Ánh mắt ông ta vô cùng bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc.
Tuy Huyết Vân Môn là bá chủ Thanh Dương Giới, có thể nói là một tay che trời, chỉ có Quang Minh Các và Kim Diệm Tông là có thể so sánh.
Lại nói, ra ngoài lịch luyện luôn phải đối mặt với rất nhiều mối nguy không xác định được.
Trong quá trình tôi luyện, tuy rất hiếm khi đệ tử Huyết Vân Môn gặp chuyện, nhưng thực tế vẫn có, và đó cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng khi vị trưởng lão kia từ từ bước đến trước ngọn đèn vừa bị vỡ, nhìn thấy thẻ bài buộc bên dưới thì…
Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, bàn tay đang nắm thẻ bài cũng khẽ run lên.
“Diêm Thiên Thụy… Tiêu rồi, đó là con trai duy nhất của Diêm trưởng lão!”
Lòng bàn tay ông ta đổ đầy mồ hôi.
Thực lực của Diêm trưởng lão có thể xếp vào mười thứ hạng đầu trong Huyết Vân Môn, hơn nữa ông ta có tiềm lực rất lớn, là người trẻ tuổi nhất trong số các cường giả đạt cảnh giới Huyền Võ nắm giữ thực quyền.
Không chỉ như thế, Diêm trưởng lão còn là người cực kỳ thiên vị, nếu môn hạ đệ tử bị thương, ông ta chắc chắn sẽ đòi lại gắp trăm lần.
Thủ đoạn của người này cực kỳ tàn nhẫn, nổi danh tàn bạo trong Huyết Vân Môn, khiến người nghe thấy sợ vỡ mật, không ai dám trêu chọc.
Nếu Diêm trưởng lão biết được con mình qua đời, khó tưởng tượng nổi ông ta sẽ tức giận như thế nào.
“Không biết quận Thanh Dương này… có bao nhiêu người bị liên lụy nữa đây?”
Trưởng lão áo xám thở dài, nhấc chân đi ra ngoài, tự mình đến thông báo.
Bình thường chỉ cần phái cấp dưới đến là được, nhưng hiện tại, ông ta hiểu được ngoại trừ mình, ai đến cũng chỉ có một kết cục là chết, chắc chắn sẽ bị giận chó đánh mèo.
Đại viện Khổng gia tại Tử Viêm thành.
Với tư cách là một gia tộc sánh ngang Vạn gia ở Tử Viêm Thành, từ trên xuống dưới Khổng gia cũng có gần vạn người.
Hôm nay không hiểu sao Khổng Nguyên lại cảm thấy rất hồi hộp, bất an.
Xoảng!
Chung trà trên tay bất giác run lên, chén sứ rơi trên mặt đất vỡ tan tành.
Lập tức có người hầu chạy đến quét dọn, Khổng Nguyên bực bội đá người nọ: “Tay chân vụng về, nhanh lên một chút!”
“Dạ dạ, lão gia bớt giận!”
Người hầu run rẩy, không dám nhiều lời.
Lúc trước, khi mới bước vào giang hồ, Khổng Nguyên gây ra một thân sát khí, chỉ cần hơi giận dữ là đủ để khiến người khác không dám hé răng.
Mặc dù mấy năm nay, lệ khí trên người đã thu lại khá nhiều, nhưng vẫn còn rất đáng sợ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khổng Nguyên ngước nhìn trời, nhíu mày suy nghĩ, không biết vấn đề nằm ở đâu lại khiến ông ta hồi hộp, lo lắng suốt cả ngày hôm nay, cứ có cảm giác… sắp xảy ra chuyện lớn.
Ầm!
Bỗng nhiên, trong đại viện vang lên vô số tiếng kêu gào thảm thiết.
Khổng Nguyên biến sắc, vội vàng lao ra ngoài, nhảy vọt lên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống.
Toàn bộ đại viện Khổng gia xuất hiện trong tầm mắt.
Chẳng biết từ lúc nào, có một đám hắc y nhân xông vào, tay lăm le lưỡi dao sắc bén, trên mặt mang theo mặt nạ có hoa văn đám mây máu.
Đám người này gặp người liền giết, không phân biệt già trẻ lớn bé, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
“Huyết Vân Môn!”
Khổng Nguyên tái mặt, liếc mắt liền thấy những người này đều là cao thủ của phân đà Huyết Vân Môn.
Ông ta không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Rầm!
Nhưng ngay khi vừa xoay người, một chưởng từ trên trời giáng xuống, đánh ông ta rơi xuống đất.
Đối mặt với một chưởng này, thực lực Tiên Thiên lục khiếu của ông ta lại không hề có sức chống đỡ.
Khổng Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, ngước nhìn lên không trung, xuất hiện trong tầm mắt là một người đàn ông trung niên đang từ từ hạ xuống. Ông ta nghẹn nào kêu lên: “Đại ca…”
Người tới chính là cha của Diêm Thiên Thụy, trưởng lão thâm niên của Huyết Vân Môn – Diêm Đằng.
“Thiên Thụy chết rồi!”
Diêm Đằng bình thản nói, không hề có một chút cảm xúc.
Ầm!
Đầu Khổng Nguyên thoáng chốc trống rỗng, cứ như bị sét đánh, run rẩy không thôi.
Diêm Thiên Thụy… chết rồi…
“Đại ca, để đệ tự kết liễu, có được không?”
Khổng Nguyên tái mặt, ông ta biết rõ bản thân khó thoát khỏi cái chết, với tính cách của đối phương, ắt sẽ giận lây sang toàn bộ Khổng gia.
Những lúc như thế này, không thể cầu xin tha thứ, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Một khi khiến đối phương càng thêm bất mãn, e là so với chết còn thê thảm hơn. Ông ta biết rất rõ thủ đoạn của Huyết Vân Môn, và càng hiểu rõ “đại ca” của mình hơn, người này tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.
“Được!”
Vẻ mặt Diêm Đằng vô cùng lạnh lùng, ông ta không nhiều lời, nhưng từ sắc mặt âm u của ông ta có thể cảm giác được hiện tại trong lòng ông ta đang giận đến mức nào.
Khổng Nguyên thầm cười khổ, bất chợt nhớ đến những lời mà Vạn Thu Dã đã nói khi tranh đoạt linh hồ.
Liên hệ với Huyết Vân Môn chẳng khác nào nhóm lửa tự thiêu… Buồn cười là lúc đó ông ta còn tưởng bản thân sẽ ngoại lệ.
Bốp!
Nhưng hiện tại đã không thể hối hận được nữa rồi!