Lâm Nhất không dám sơ ý, tay quơ đại một sau đó nhanh chóng lùi về sau.
Ầm!
Gần như vào khoảnh khắc hắn lui về sau, uy áp tan vỡ ngưng tụ trở lại, chỉ cần chậm thêm chút nữa là hắn sẽ bị nhốt trong đó, biến thành thứ như hổ phách.
Lâm Nhất ngửa bàn tay ra, ánh sáng lập tức bùng lên. Giữa lòng bàn tay hắn có ngọn lửa màu vàng mảnh như sợi tóc, óng ánh trong suốt, ánh sáng rực rỡ tỏa ra quầng sáng như mộng ảo, chẳng khác nào thần vật.
“Đẹp quá…”
Lâm Nhất ngạc nhiên kêu lên.
Đợi hắn tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên, da thú xa xưa trên tế đàn vẫn còn đó, thần văn in trên nó vẫn rực rỡ chói mắt, tỏa ra ngọn lửa mênh mang tung bay trong tế đàn.
Cho dù thư viện Thiên Phủ có người có thể đến được đây như hắn, e rằng cũng không nhìn ra manh mối.
“Nếu chỉ là một sợi thần văn, mình miễn cưỡng luyện hóa chắc không thành vấn đề”.
Lâm Nhất trầm ngâm một lúc lâu, như có điều suy nghĩ, sau đó hồn ấn bản mệnh của hắn do hoa văn Hỏa Vũ ngưng tụ thành chậm rãi xuất hiện nơi lòng bàn tay.
Dưới sự điều khiển của hắn, thần văn mảnh như sợi tóc quấn quanh hồn ấn Hỏa Vũ, dung hợp luyện hóa với nó.
Soạt!
Chuyện kỳ diệu xảy ra, hồn ấn Hỏa Vũ của hắn tỏa sáng. Trong ánh sáng vàng rực rỡ, dường như nó đang dần dần biến thành lông phượng chân chính, lông vũ Hỏa Phượng!
Sự biến đổi kỳ diệu thay da đổi thịt này quả thật có chút khó tin.
Văn Hỏa Vũ vốn dĩ đã vô cùng mạnh trong linh văn tam phẩm. Nếu thật sự hoàn toàn luyện hóa thành công, rốt cuộc nó sẽ mạnh đến mức nào, bản thân Lâm Nhất cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, đến lúc đó, hắn chắc chắn có thể lĩnh hội được kiếm pháp trong bức tranh Hổ Khứu Tường Vi.
…
Linh Mộc phong, bên ngoài động phủ Thiên Dương.
Những bóng người đứng lặng im, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía cánh cửa dày nặng xưa cũ kia, mi mày nhíu lại. Từ sau khi Mặc Linh bước ra, cánh cửa đó đã tròn nửa tháng không mở ra nữa.
Tròn nửa tháng mà Lâm Nhất vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, lần này không chỉ có Mặc Linh và Đường Du trưởng lão bị kinh động, mà ngay cả Viện trưởng tóc trắng của thư viện Thiên Phủ cũng ngạc nhiên.
Trong các trưởng lão có tư cách tham quan học hỏi thần văn, người có thực lực tương đối mạnh nhiều lắm cũng chỉ ở khoảng cách nghìn trượng. Miễn cưỡng ở được bốn năm ngày, hưởng thụ một ít lợi ích khi tắm mình trong sức mạnh thần văn, sau đó sẽ không thể không bị buộc rời khỏi đó.
Thậm chí, một số người khá yếu ngay cả bậc thang đi lên còn chưa đi hết, ở trong đó nửa ngày đã phải ra ngoài sớm.
Dù là tiền bối Đường Du, cao thủ đáng sợ cảnh giới Thiên Phách, cùng lắm cũng chỉ có thể đứng cách trăm trượng, ở được bảy ngày.
Nhưng bây giờ Lâm Nhất đã ở trong đó tròn nửa tháng vẫn chưa ra ngoài.
Dù hắn ở cách tế đàn nghìn trượng cũng không khỏi khiến bọn họ lo lắng cho sự an toàn của hắn.