Tim Vạn Phong thoáng đập nhanh hơn một nhịp, nhi tử của Vạn Thiên cũng là một đối thủ đáng gờm trong cuộc cạnh tranh vị trí thiếu chủ, thế nên ông ta vẫn luôn tìm kiếm khuyết điểm của Vạn Phong, chưa bao giờ có thái độ hòa nhã.
Vẻ mặt Vạn Thiên lạnh lùng, thản nhiên nói: “Còn không mau dẫn hắn đi, đừng nán lại đây càng thêm xấu hổ, loại người này mà cũng dám đòi võ kỹ thượng phẩm của gia tộc ta à?”
Lâm Nhất cau mày, khẽ nói: “Các hạ, dường như các hạ có thành kiến với ta?”
“Sao hả? Không được à?”
Vạn Thiên lập tức nhìn về phía Lâm Nhất, nhếch miệng cười lạnh: “Trong mắt ta, tuy nói ngươi là phế vật, nhưng thật ra đến phân chó cũng không bằng, ít nhất thì phân chó cũng tự hiểu bản thân vừa thối lại vừa nát đấy!”
Lâm Nhất thản nhiên nói: “Trước kia ta từng nghe một câu, trong mắt phế vật toàn là phế vật, cũng giống như chó hoang nhìn người, cứ tưởng rằng người cũng như nó, đều là thứ ăn phân mà lớn”.
Vạn Thiên gãi đầu, tự hỏi lời của Lâm Nhất có ý gì.
Mãi một lúc lâu sau, ông ta mới nhận ra là Lâm Nhất đang nói móc mình, hắn mắng ông ta là chó hoang mà cứ tưởng bản thân và người khác giống nhau, đều là chó ăn phân mà lớn lên.
Rầm!
Lúc này, Vạn Thiên giận tím mặt, vỗ mạnh xuống bàn, sát ý bùng lên: “Một tên phế vật mà cũng dám mắng ta?”
Lâm Nhất cười khẽ: “Ngại quá, ta đang mắng chó hoang ăn phân, đương nhiên, nếu ông muốn tự nhận thì ta cũng không ngại! Ai lại để tâm một con chó hoang nghĩ thế nào về mình chứ?”
“Đừng tưởng ta không dám động vào ngươi!”
Vạn Thiên thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy.
“Đủ rồi!”
Vạn Thu Dã trừng ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Đệ cãi nhau cùng một tiểu bối thì cũng thôi đi, lại còn muốn ra tay đánh người, không cảm thấy thẹn à?”
“Đệ…”
Bị Vạn Thu Dã dạy bảo, Vạn Thiên giận điên lên, cảm thấy vô cùng uất ức.
“Đại ca, vừa rồi là do hắn nói xằng nói bậy, đệ sẽ đích thân thử hắn. Không cần hắn tiếp được ba chiêu của đệ, dù chỉ một chiêu thôi, đệ cũng sẽ cho hắn vượt qua kiểm tra!”
Sắc mặt Vạn Thiên tối sầm, hiển nhiên ông ta nuốt không nổi cơn tức này.
Vạn Thu Dã do dự không đáp, một lúc sau, ông ta nhìn về phía Lâm Nhất và nói: “Tiểu hữu, ngươi thật sự muốn như vậy?”
Vạn Thiên là cao thủ Tiên Thiên ngũ khiếu đấy!
Vẻ mặt Lâm Nhất rất bình tĩnh, hắn nói rõ từng chữ: “Võ kỹ Tiên Thiên thượng phẩm vô cùng trân quý! Ta là người không thích miễn cưỡng, nếu không khiến cho chư vị tâm phục khẩu phục, ta cũng không có mặt mũi nhận lấy nó”.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, hóa ra một người không quá nổi bật như Lâm Nhất lại có một mặt kiêu ngạo như vậy.
Lâm Nhất có lòng tin Bất Diệt Kim Cương Ấn chắc chắn có thể ngăn được một kích của Tiên Thiên tam khiếu.
Phối hợp với ba đại sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền, muốn ngăn ba chiêu không phải là vấn đề.
“Nói mạnh miệng thì ai cũng biết, tiếp một chiêu của ta trước đi rồi hãy nói”.
Vừa dứt lời, Vạn Thiên vốn nghẹn một hơi từ nãy giờ lập tức nhảy vọt lên, đánh ra một chưởng.
Tuy ông ta dựa theo ước định, hạ thấp tu vi xuống Tiên Thiên tam khiếu, thế nhưng khi vừa ra tay đã khiến tất cả những người có mặt tại đây hét lên một tiếng kinh hãi.
Khí thế ẩn chứa trong một chưởng này tựa như vô số ngọn núi lớn được xếp thành một dãy, cùng đè xuống, khiến người ta không thở nổi.
“Bài Sơn Chưởng!”
Cách đó không xa, khi nhìn thấy cảnh tượng này, Vạn Phong giật nảy mình, đây là võ kỹ Tiên Thiên trung phẩm.
Tuy Vạn Thiên nói chỉ đánh một chiêu nhưng ông ta lại sử dụng võ kỹ Tiên Thiên, hiển nhiên là muốn một chưởng đánh chết Lâm Nhất.
Chết tiệt, lão già này quá mức độc ác, biết được nhược điểm của Lâm Nhất chính là không có võ kỹ Tiên Thiên nên đã ra tay.
Chưởng đã đánh ra, giờ có muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
“Đến hay lắm!”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, linh nguyên Thuần Dương trong cơ thể phút chốc xao động.
Linh nguyên dồi dào sau khi được mười một cánh Hán Kim Liên cô đọng đã hoàn toàn ngưng tụ thành một viên Phật châu mang hơi thở thần bí mà cổ xưa.
Ầm!
Thoáng chốc, Phật châu nổ tung, Lâm Nhất thi triển Bất Diệt Kim Cương Ấn.
Lúc này đây, hắn dùng hết toàn lực.
Phật châu nổ tung thành mười sợi linh nguyên lóe lên kim quang chói mắt, điên cuồng tràn vào mười đầu ngón tay hắn, hai bàn tay Lâm Nhất bắt đầu run rẩy dữ dội, bộc phát ra kim quang chói lọi, sáng bừng cả một khoảng không gian.
Bất Diệt Kim Cương Ấn!
Thoáng chốc, mười ngón tay kết thành một thủ ấn kỳ lạ, nghênh đón Bài Sơn Chưởng của Vạn Thiên.
Ầm!
Kim quang lập tức nổ tung, không chút lưu tình nghiền nát chưởng thế của Bài Sơn Chưởng thành từng khúc.
Đến khi chưởng của Vạn Thiên hạ xuống thì uy lực đã giảm đi rất nhiều.
Bách Thú Triều Bái!
Hào quang ở hai bàn tay kết thành Bất Diệp Kim Cương Ấn vẫn chưa tắt, lúc này, năm ngón tay Lâm Nhất nắm chặt thành quyền, một quyền vọt ra trong tích tắc, đó chính là sát chiêu mạnh nhất của Mãnh Hổ Quyền đã được Kim Cương Ấn gia trì.
Ầm!
Sóng khí tràn ra, Vạn Thiên buộc phải lui về sau ba bước mới có thể đứng vững.
Ông ta không bị thương, nhưng huyết khí trong cơ thể có hơi chấn động, tuy nhiên, sắc mặt ông ta lại khó coi không khác gì ăn phải phân chó, lúc trắng lúc xanh.
Ông ta thi triển võ kỹ Tiên Thiên trung phẩm đã đủ hèn hạ rồi, nhưng nào ngờ không chụp chết được Lâm Nhất, lại còn bị đối phương đánh lui. Việc này chẳng khác nào một cái tát đánh thẳng vào mặt ông ta.