Kiếm ý tràn ngập trên thân kiếm vẫn chưa kịp phát ra thì cả thanh kiếm lại một lần nữa gãy ra thành từng mảnh.
Thanh kiếm trong tay Bạch Lê Hiên lại một lần nữa chỉ còn lại chui kiếm trần trụi, hắn ta nhất thời cảm thấy khá kỳ lạ.
“Lại lần nữa!”
Nhưng xung quanh hắn ta đều là kiếm được các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các quăng đến, hắn ta tiện tay bắt lấy một thanh, một ánh sáng kiếm đáng sợ lại phóng đến.
Lâm Nhất vẫn vững vàng, hai ngón tay không ngừng vươn ra, kẹp lấy những thanh kiếm phóng đến như một con bướm đang bay lượn.
Tạch, tạch, tạch!
Đột nhiên, tiếng kiếm gãy vang lên khắp bốn phía, những mảnh kiếm với kiếm ý sắc bén tràn ngập, xoáy tròn và nở ra như những đóa hoa bằng sắt.
“Chuyện này…”
“Có chuyện gì thế?”
Cảnh tượng kỳ lạ như thế cứ liên tục diễn ra, khiến ai nấy cũng mắt chữ O mồm chữ A, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thực lực của Lâm Nhất mạnh đến vậy sao?
Soạt!
Bạch Lê Hiên đưa tay ra bắt kiếm nhưng không bắt được gì, kiếm được đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các ném qua đã bị gãy hết toàn bộ.
“Cơ hội tốt!”
Mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn nhân lúc đối phương đang hơi mất cảnh giác thì lập tức tiến qua.
Gió từ rồng, mây từ hổ, mây gió hội tụ, long hổ sinh uy.
Hắn vừa tiến qua thì mây gió liền nổi lên, khí thế trên người Lâm Nhất không ngừng điên cuồng trỗi dậy.
Vẫn chưa xong…
Lâm Nhất vẫn không dừng lại, tiếp tục tiến về trước, bước Long Ngâm Hổ Gầm đó vừa được thi triển thì liền có ảo ảnh của một con mãnh hổ xuất hiện phía sau lưng hắn.
Hắn bước thêm một bước nữa, hổ biến mất, rồng liền tức giận, ảo ảnh của mãnh hổ không còn nữa, chỉ còn lại tiếng gầm giận dữ của Đằng Long.
Rồng hổ thay phiên nhau, thật thật giả giả, biến hóa khôn lường.
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Nhất đã đi tới chín bước, lúc hắn bước đến bước thứ chín thì tiếng Long Ngâm Hổ Gầm cũng đồng thanh vang lên.
Hình ảnh rồng bay hổ nhảy được biến ra, hiện tượng kỳ lạ với khí thế cực lớn, hai ảo ảnh của rồng và hổ xuất hiện sau lưng hắn như một ngọn núi.
Lúc Lâm Nhất đặt bàn chân xuống thì cũng đồng thời đấm ra một đấm.
Bạch Lê Hiên bắt hụt tay, không kịp phản ứng, chỉ đành phải xuất quyền đỡ đòn.
Bụp!
Hai người họ giống như hai lò lửa đang bùng cháy ngùn ngụt, đụng độ nhau như hai con mãnh thú hung dữ. Khi âm thanh kinh thiên động địa vang lên thì tàn dư sóng đáng sợ cũng đột ngột phát nổ.
Tàn dư sóng tan biến, cảnh tượng khiến người khác không thể ngờ đến đã xảy ra, không ngờ Bạch Lê Hiên đã bị Lâm Nhất đấm một đấm bay ra xa.
Sau khi hắn ta rơi xuống đất thìn liên tiếp lùi về sau ba bước, mỗi một bước đều khiến mặt đất bốc bụi mịt mù, tạo thành những hố sâu có đường kính đến cả trăm mét.
“Bạch Lê Hiên đã lùi về sau rồi sao?”
Cú đấm kinh người khiến người xem phải thốt lên kinh ngạc.
Sau khi Lâm Nhất xuất quyền thì hắn có cảm giác sắp kiệt sức, vốn không còn sức để đuổi theo nữa.
Dù cho có còn sức thì cũng sẽ không liều mạng nữa.
Chẳng qua đối phương chỉ bất cẩn để hắn nắm được cơ hội nên hắn mới có được ưu thế như vậy thôi.
Nếu thêm một lần Long Hành Hổ Bộ nữa thì chưa chắc có được hiệu quả như thế.
Quay lại nhìn thì chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ đó đang nhìn hắn và cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh, có vẻ rất sùng bái.
Ọc!
Lâm Nhất tức đến hộc máu ngay tại chỗ, bản thân liều chết tìm cơ hội cho cô ta bỏ chạy mà cô ta lại ngu ngốc ngồi im đó.
Hắn lập tức tức giận nói: “Cô đang làm gì thế hả?”
Thiếu nữ áo đỏ nói với vẻ đáng thương: “Không cử động được…”
Lúc này Lâm Nhất mới phát hiện ra, hông của cô ta chảy máu rất nhiều, vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Đừng nói đến đứng dậy, chỉ cử động nhẹ thôi thì e rằng cũng đau đớn đến chết đi sống lại.
“Đi thôi!”
Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hắn kiềm chế lại cơn giận, tiến về trước, không để cô gái nói thêm gì mà bế cô ta lên và chạy đi thật nhanh.
Nhưng lúc hắn vừa mới đứng dậy thì có rất nhiều kiếm mang chém đến từ phía sau lưng hắn.
Keng, keng, keng!
Rất nhiều kiếm mang chém lên hộp kiếm của sau lưng hắn, tạo nên những tiếng vang giòn tan.
Đấy là do các đệ tử khác của Lăng Tiêu Kiếm Các nhân cơ hội đua nhau ra tay.
May mà Lôi Viêm Kiếm Thể vẫn chưa bị phá, Lâm Nhất không đến nỗi bị thương nặng, hắn nghiến răng, tiếp tục chạy đi.
Phù phù!
Sau khi Bạch Lê Hiên bình tĩnh lại, hắn ta lướt người vài cái thì đến trước mặt các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Sắc mặt hắn ta tối sầm, vô cùng khó coi, hắn ta gằn giọng: “Đuổi theo!”
Không chỉ có các đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các, các võ giả Tiên Thiên khác cũng ghen ghét, đuổi theo sau.
Tiếng hàng ngàn bước chân vang lên, mặt đất cũng không ngừng rung chuyển.
Trong di chỉ tông môn rộng lớn có không ít công trình cao chọc trời, khi bị chấn động như thế thì đột ngột đổ sập. Nhưng không ai quan tâm đến chuyện đó, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về bóng người màu xanh phía trước mặt, bám sát không tha.
Lâm Nhất quay đầu lại nhìn thì lập tức giật mình đến mặt mày biến sắc, hàng ngàn, hàng vạn người đang đuổi theo phía sau, bụi bay ngập trời.
Bụi cuồn cuộn như rồng, rất nhiều võ giả Tiên Thiên thấp thoáng bên trong.
Chỉ cần nhìn cảnh tượng đó một lần thôi thì cũng đủ khiến người ta phải sợ đến bủn rủn tay chân.
“Rốt cuộc cô đã cướp đi thứ gì?”
Lâm Nhất bất lực hỏi.
“Hehe, chỉ là một bảo vật trong mộ cung thôi!”, thiếu nữ áo đỏ ôm lấy cổ Lâm Nhất, khẽ cười và nói.
“Còn cười được nữa à?”
Lâm Nhất nở nụ cười chua chát, trận đánh lúc nãy đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu như không có gì bất ngờ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người phía sau đuổi kịp.
Truy binh với quy mô lớn như thế, dù cho có dùng lệnh bài ánh sáng đen thì cũng không có tác dụng.
Ầm ầm.
Nhưng chính vào lúc đó, đột nhiên phía trước có tiếng vó ngựa chói tai vang lên, mặt đất cũng rung chuyển bởi những vó ngựa đó.
Một đoàn ngựa hoang dài bất tận toát lên khí tức của yêu thú viễn cổ xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn kỹ thì thấy, không ngờ dẫn đầu lại là Huyết Long Mã đã lâu không gặp.
Trước khi hắn đặt chân đến di chỉ tông môn, lúc đó Tiểu Hồng đang ở cùng với đám ngựa hoang, lúc đó hắn cũng không để ý, không ngờ đến thời khắc quan trọng thì nó lại xuất hiện.
“Được cứu rồi!”
Lâm Nhất vui mừng, lập tức chạy nhanh hơn.