Mạc Huyền nhẹ giọng nói: “Mấy vị công tử đã lục soát những khu vực khác, chỉ còn lại cao nguyên Hoàng Sa và thảo nguyên Bắc Lĩnh. Người chúng ta muốn tìm chắc chắn đang ở trong hai khu vực này. Đợi các công tử lục soát thảo nguyên Bắc Lĩnh xong sẽ đến lượt cao nguyên Hoàng Sa, nhiều nhất là chờ thêm nửa tháng nữa là đủ rồi”.
Lâm Nhất để ý hắn ta gọi bằng mấy vị, như vậy chắc là không chỉ có một Chiến giới tham dự vào việc này.
Hắn lặng lẽ dời mắt về phía Bùi Tuyết, lúc này đối phương mặc nam trang, trong mắt thoáng hiện vẻ lo âu.
“Công tử chó má gì chứ, một lũ khốn kiếp, tưởng mình là chúa tể hay sao? Ông đây muốn đi, đừng ai hòng ngăn cản!”
Có người kiêu căng khó thuần, ăn nói ngông cuồng, sự kiên nhẫn đã đạt tới giới hạn.
Phụt!
Nhưng người này vừa lên tiếng, còn chưa kịp đi, Mạc Huyền bên trái nhướng mày, trong mắt bắn ra kiếm ý ngập trời, đồng thời có lôi quang phun trào. Hắn ta chỉ tay ra, “bùm” một tiếng, đầu của người nói lập tức nổ tung.
Quá mạnh, một cái chỉ tay đã giết chết ba nhân tài kiệt xuất cảnh giới Thiên Phách tầng ba.
“Một con kiến hôi nho nhỏ mà cũng dám sỉ nhục công tử”, Mạc Huyền lạnh lùng nói, sắc mặt lạnh như băng.
Lòng Lâm Nhất chợt chùng xuống, hắn nhìn ra được đây là thủ đoạn lôi quang như sương, kiếm khí như tơ. Nó có hiệu quả tương tự kiếm thứ nhất Kén Lôi thuộc Trảm Thiên tam kiếm của hắn, cô đọng kiếm ý Lôi Đình thành tơ, một cái chỉ tay làm cho tơ kiếm hình thành kén Lôi trong đầu đối phương.
Đây là một thủ đoạn cực kì đáng sợ mà đối phương lại thi triển một cách nhẹ nhàng như vậy, có lẽ trình độ khống chế lôi đình của hắn ta rất cao.
Đất trời yên tĩnh, những âm thanh ồn ào bị thủ đoạn lôi đình này mạnh mẽ trấn áp.
“Sư đệ!”
Sau khi yên tĩnh qua đi, một nhóm người khiếp sợ la lên, họ nhìn về phía hai người đứng trên chuôi kiếm giữa không trung với ánh mắt hừng hực lửa giận!
Hành động này quá tàn nhẫn!
Chỉ mới nói vài câu bất mãn, muốn rời khỏi đây mà đã bị giết chết, còn tuyên bố chỉ là giết sâu kiến.
“Liều mạng, báo thù cho sư đệ!”
Họ đã mất đi lý trí, vốn đã oán hận trong lòng, giờ phút này sát ý trong lòng hoàn toàn bộc phát.
Đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá lớn, nhóm người kia vừa ra khỏi đám đông, Mạc Huyền lại ra tay lần nữa, hắn ta vỗ mạnh xuống một phát tạo thành tiếng nổ rất lớn, như thể đột nhiên giáng xuống từ trên trời.
Mấy người họ đều bị ép thành thịt nát, đó là sự áp chế tuyệt đối về tu vi, trong mắt mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ.
Họ nhìn thấy bốn vùng khí hải trong cơ thể Mạc Huyền hiện lên phù văn lôi đình, phù văn phát sáng xuyên qua cơ thể, phóng thích uy áp kinh khủng.
Đó là một loại bí thuật cường hoá khí hải, tuy kém hơn hoa Tinh Ma giúp khí hải biến thành động thiên nhưng cũng có uy lực không tầm thường. Trong cùng cảnh giới có thể dễ dàng áp chế đối thủ, huống hồ người này còn tu luyện công pháp Tạo Hóa cấp Đế Giả, mấy người bị thù hận che mờ lý trí kia hoàn toàn không thể là đối thủ.
Cả hai không ở cùng một đẳng cấp, chẳng khác nào người ở trên trời kẻ ở dưới đất.
Vẻ lạnh lẽo chợt thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hành động lần này thật quá đáng, cho dù giết gà doạ khỉ thì cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy, hắn ta hoàn toàn không coi họ là con người, chỉ tiện tay thì giết.
Khi thực lực ngang nhau, kiếm khách đấu với người khác luôn có ưu thế lớn hơn, chứ nói gì đến kiếm khách thuộc hàng yêu nghiệt.
Thực lực của Huyền Lôi song kiếm đáng sợ hơn mọi người bao nhiêu, Lâm Nhất là kiếm khách nên biết rất rõ.
Lâm Nhất cũng không phải người lương thiện, vong hồn chết dưới kiếm của hắn không ít, nhưng hắn chưa bao giờ có thói quen tra tấn kẻ yếu đến chết cả.
Điều này thật trơ trẽn, còn trái với bản tâm của hắn.
Hàn Lôi nhắm mắt lại như đang tiếp nhận tin tức nào đó, đến khi hắn ta mở mắt ra, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, lạnh lùng cảnh cáo: “Thảo nguyên Bắc Lĩnh không có người chúng ta cần tìm, các ngươi, không ai được phép đi cả!”