Thân pháp của Phương Hàn Lạc này rất kỳ lạ, trong lúc di chuyển đều có thể phân tán phần lớn sức mạnh của đối thủ trở thành vô hình. Cho nên mỗi lần hắn ta đều có thể kiên trì rất lâu khi bị đẩy vào bước đường cùng, ngoài ra, có lẽ thân thể của hắn ta còn khoẻ hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều.
Nếu không thì không thể nào giải thích được vì sao chịu nhiều thương tích nặng nề như thế mà cuối cùng hắn ta vẫn có thể gặp dữ hoá lành.
Có lẽ Tuyệt Trần có mạnh hơn một chút, nhưng không thể nào tìm ra sơ hở trong thân pháp của Phương Hàn Lạc, yếu thế chỉ là chuyện sớm muộn, thậm chí ngay cả việc ép Phương Hàn Lạc sử dụng lá bài tẩy cũng không làm được.
Đúng như dự đoán, sau mười chiêu, Tuyệt Trần dần rơi vào thế yếu.
“Thiên Băng Quyền, sương hàn tinh bạo!”
Sau mấy chục chiêu, Phương Hàn Lạc siết chặt năm ngón tay, đánh ra một quyền, ánh sao như có hàn mang ngưng tụ nổ tung trong quyền mang.
Thần thụ ánh sáng xanh sau lưng Tuyệt Trần bị đóng băng, sau đó nứt ra, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên u ám.
“Quả nhiên mười chiêu không làm gì được Phương Hàn Lạc!”
“Hình như Tuyệt Trần bị thương đến căn nguyên rồi, e rằng hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu, trận đấu tiếp theo cũng phải bỏ quyền thôi”.
“Quá thảm khốc, Lý Mộ Bạch bị Chúc Thanh Sơn dùng một đao gần như bổ đôi, khó khăn lắm mới nhặt về được một mạng, Tuyệt Trần này thì bị tổn thương căn nguyên, tương đương với việc đã trực tiếp loại được hai người”.
Trên khán đài vang lên những tiếng thảng thốt, nét mặt của mọi người đều có vẻ vô cùng nặng nề.
Đại chiến bảng mười này thảm khốc hơi chiến đấu theo nhóm trước đó quá nhiều, cao thủ so chiêu, tỷ thí hoàn toàn không thể dừng tay.
Một khi bị thương gần như tương đương với việc bị loại.
“Ta thắng rồi”.
Phương Hàn Lạc nhếch miệng cười, chắp tay nói.
Tuyệt Trần vốn bị thương nặng, bây giờ khí Huyền Hoàng còn bị hấp thu, hắn ta biết bản thân chắc chắn sẽ bị loại. Nét mặt hắn ta không chút cảm xúc, không nói một lời nhảy khỏi đài Thăng Long.
Ùm!
Nhưng hắn ta ở giữa không trung lại không thể điều động dù là một chút chân khí, thẳng thừng rơi xuống, cũng may trưởng lão tông môn vội vàng ra tay vớt hắn ta lên.
Nếu không e rằng phải thành thiên tài đầu tiên chết trong hồ Cửu Long rồi.
“Xin lỗi”.
Nụ cười trên mặt Phương Hàn Lạc biến mất, cảnh tượng này thật sự hơi thê lương, một trong mười người mạnh nhất kỳ trước lại suýt chết chìm trong hồ Cửu Long.
Nhưng con đường võ đạo luôn tàn khốc như thế, ngoài việc trở nên mạnh mẽ thì không còn sự lựa chọn nào khác nữa, nếu không người chật vật rời đi sẽ là Phương Hàn Lạc hắn ta.
Sau trận đánh này, rõ ràng bầu không khí trở nên nặng nề hơn nhiều, tiếng cười đùa và tiếng ồn ào cũng dần biến mất.
“Quá thê thảm”.
Nhìn Tuyệt Trần bị kéo lên khỏi nước, Phong Dã hơi thổn thức nói, hắn ta lén nhìn Lâm Nhất, phát hiện trên nét mặt bình tĩnh của đối phương cũng thoáng có vẻ cảm thán, nhưng nhiều hơn chính là phong mang lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi.