Nhưng đúng lúc này, trên người Cơ Vô Dạ đột nhiên bộc phát một cột sáng màu đỏ máu, cột sáng xộc thẳng lên trời. Được cột sáng bao bọc, khí thế trên người Cơ Vô Dạ ầm ầm tăng vọt, đạt đến cảnh giới khiến người ta không cách nào tưởng tượng được, hoàn toàn vượt khỏi phạm trù của cảnh giới Dương Huyền.
Tiếng ồn ào lập tức biến mất, không còn ai dám nói thêm một lời nào nữa.
“Cơ Vô Dạ, ngươi dám tiến thêm một bước nữa, Mặc Linh này thề rằng ngươi sẽ không bao giờ lấy được truyền thừa Tinh Quân”.
Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị thi triển kiếm trận Tử Diên, Mặc Linh quả quyết bước lên một bước, lạnh giọng quát.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta lấp lánh ánh sáng, sâu trong mắt có kim quang lóe lên, một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng dần tỏa ra từ trên người nàng ta.
Tiểu Thần Thông!
Khi cảm nhận được khí tức của linh văn đáng sợ kia, trong đầu mọi người đồng loạt xuất hiện ba chữ này.
Diêm Không nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Nghe đồn Mặc Linh của thư viện Thiên Phủ là người trẻ tuổi duy nhất nắm giữ Tiểu Thần Thông tại cổ vực Nam Hoa. Không biết đối mặt với Tiểu Thần Thông này, Huyết Thủ Đồ Tể sẽ thể hiện phong thái bực nào, đúng là khiến cho người ta chờ mong mà!”
Sắc mặt Cơ Vô Dạ lập tức thay đổi, lúc này thật sự khó giải quyết rồi…
Bất kể là duệ khí cực kỳ sắc bén phát ra từ trên người Lâm Nhất, một kẻ hoàn toàn không e ngại sát ý của hắn ta, hay là Mặc Linh vừa đột ngột đứng ra với ý định đồng quy vu tận, cả hai đều cho hắn ta cảm giác không phải cứ dăm ba chiêu là có thể giải quyết được.
Một khi thật sự bị thương thì chắc chắn không thể nào tranh đoạt Thiên Tinh Châu do Tinh Quân thượng cổ lưu lại rồi.
Đúng lúc này, dị tượng bỗng xuất hiện.
Vô số ngôi sao trên bầu trời bao la kia bỗng phát ra quầng sáng chói mắt, đặc biệt là ngôi sao chói lọi nhất, nó hệt như vầng trăng, to lớn gấp vài lần, dường như chỉ cần đưa tay là có thể hái được.
Phút chốc, phong ấn còn sót lại trên cổ mộ Tinh Quân bỗng trở nên bất ổn và yếu ớt.
“Phong ấn đã phá!”
Tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía, ngay lập tức, có vô số đệ tử tông môn nhân cơ hội này lách mình vọt về phía cổ mộ Tinh Quân.
“Đi!”
Tần An và Bùi Nhạc không chút do dự, lập tức viễn độn.
Không bao lâu sau, Tạ Vân Kiều và Diêm Không cũng lần lượt rời khỏi.
Rốt cuộc Cơ Vô Dạ cũng giằng co không nổi nữa, hắn ta nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Đừng để ta gặp lại ngươi trong cổ mộ, nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Hắn ta không thể bị bỏ lại, vì thế đã lập tức tản đi huyết quang trên người, rồi vội vàng dẫn theo đệ tử Huyết Sát Môn rời đi.
Lúc này, mấy người Chương Viễn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“May mà phong ấn của cổ mộ Tinh Quân bị phá ngay lúc này!”
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng Chương Viễn, khiến quần áo hắn ta cũng trở nên ẩm ước. Đối với tồn tại cấp bậc như Cơ Vô Dạ, hắn ta cảm thấy bản thân hoàn toàn không có phần thắng, trải nghiệm vừa rồi chẳng khác nào dạo một vòng qua quỷ môn quan vậy.
“Tuy rằng tên Cơ Vô Dạ kia tàn bạo bất nhân, nhưng thực lực của hắn ta quả thật rất đáng sợ, chỉ liếc nhìn thôi đã cảm thấy như rơi xuống vực sâu vô tận, bị ác quỷ quấn thân”.