Những trưởng lão khác nhỏ giọng nói, trong lời nói và giọng điệu hầu như không hề coi Lâm Nhất ra gì, phảng phất như hắn đã là kẻ chết rồi.
“Đi thôi, nên xuất phát rồi”.
Lúc này, không chỉ là Vân Tiêu Kiếm Các mà những thế lực khác cũng đều lần lượt chuẩn bị xuất phát tiến về phía quảng trường Long Môn.
Nửa canh giờ sau, vì trí khách mời danh dự trên Long Môn chiến đài, các thế lực lớn đang lần lượt tiến vào chỗ ngồi của mình.
Bóng dáng của Tần Vương cũng xuất hiện trên ngai vàng Tử Thanh, công chúa Phượng Hoa và đại hoàng tử Tần Vũ ngồi ở hai bên trái phải.
Ba mươi hai đệ tử lọt vào vòng tiếp theo của các Tông môn đã có mặt đứng đợi từ lâu.
Tần vương vừa xuất hiện liền thu hút tất cả mọi ánh mắt về phía ông ta.
Công chúa Phượng Hoa nhìn thấy Tần vương liền hướng về phía ông ta gật gật đầu sau đó đứng dậy bước lên trước nói: “Quy tắc của cuộc chiến giữa các tổ khác nhau vẫn như cũ, người nào thua thì sẽ bị loại, sau khi tìm được mười sáu người thắng cuộc thì Thánh Sứ sẽ trực tiếp chủ trì lựa chọn vòng tám người mạnh nhất, quy tắc cũng do Thánh Sứ quy định”.
Nghe đến hai chữ Thánh Sứ này khiến mọi người không khỏi rung động trong lòng, ánh mắt ai nấy đều thoáng vẻ khác lạ.
Ai cũng biết, người chủ trì thực sự của Long Môn tranh tài này chính là Thánh Sử với lai lịch thần bí.
Người này quyền cao đức trọng, thực lực khủng khiếp, ông ta chính là người ngự trị thực sự của Đế Đô và tứ đại Tông môn.
Chẳng qua, chỉ đến khi bước vào vòng mười sáu người mạnh nhất thì ông ta mới xuất hiện, cũng sẽ không nhúng tay vào ân oán của bất cứ thế lực và cá nhân nào, mà luôn duy trì trạng thái trung lập.
Thứ thực sự khiến lòng người dao động là người đứng đầu bảng của Long Môn tranh tài, có thể tuỳ ý đưa ra một yêu cầu với Thánh Sứ.
Chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép và hợp lý thì Thánh Sứ đều có thể đáp ứng, đã từng có người xin một món bảo khí. Thánh Sứ chỉ vung tay liền rút ra hơn mười thanh bảo khí để đối phương thoải mái lựa chọn. Còn có người muốn xin được cắt đất phong vương trong Đế Quốc Đại Tần cho lớp thế hệ cha ông trong gia tộc.
Ở Đế Quốc Đại Tần này, lời của ông ta còn có sức mạnh hơn cả Tần Vương.
Trong lúc công chúa Phượng Hoa giải thích về quy tắc cuộc thi, Lý Vô Ưu nhỏ giọng nói: “Ca, đánh với công tử Dạ, huynh nắm chắc mấy phần thắng”.
Lâm Nhất liếc đối phương một cái nói: “Tên nhóc nhà ngươi lại đi Nhàn Vân Lâu đặt cược rồi hả?”
“Không có, tuyệt đối không có, chỉ là đi nghe ngóng hóng hớt tình hình mà thôi. Huynh chắc không đoán được là có người đặt cược một viên Linh ngọc tam phẩm cho huynh, cược huynh sẽ chiếm được vị trí đầu bảng chứ”.
“Ai?”
“Lưu Thương”.
Lâm Nhất thoáng ngây người, ngay sau đó mỉm cười nói, tên này luôn làm những việc khiến người ta phải bất ngờ.
Linh ngọc tam phẩm là thứ hiếm có thế nào chứ.
Lấy đi đặt cược ngộ nhỡ thua thì tiếc biết bao. Nhưng mà thấy hắn ta tin tưởng vào mình như vậy cũng khiến Lâm Nhất cảm thấy rất vui.