Tử Điện Ma Long Điểu há miệng ngậm lấy quả trứng, nhưng trong đáy mắt nó lại có hàn mang lập loè, dường như không hề có ý định bỏ qua tại đây. Dưới cái nhìn chăm chú này, đám người của Thiết Huyết Kiếm Môn ai nấy đều thấp tha thấp thỏm, cực kỳ căng thẳng.
Uỳnh!
Đúng vào lúc này, trước mặt tất cả mọi người, vốn dĩ cỏ Kiếm Hoàng mới chỉ nhú chút đầu nhọn đã bắt đầu đẩy đất trồi lên. Điềm lành xuất hiện khắp trời, tựa như bông tuyết rơi lả tả ngập trời, ánh sáng rực rỡ, muôn màu muôn vẻ, cả sườn núi Lạc Long bỗng phơi phới sức sống.
Ong! Ong! Ong!
Cỏ Kiếm Hoàng cao bằng nửa thân người đang lắc lư trồi lên, ánh sáng lấp lánh, kiếm ý sắc bén cũng theo đó mà bung ra. Trong đáy mắt thanh niên áo trăng bỗng lộ vẻ hân hoan, cực kỳ hưng phấn.
“Thiếu quán chủ, cỏ Kiếm Hoàng mọc ra rồi”.
Đường Ưng sung sướng ngóng mắt qua, giờ thì hay rồi, thiếu quán chủ mà luyện hoá được cỏ này thì sẽ bình ổn lại nhiều.
“Tránh ra!”
Gương mặt của người trung niên áo gai thoáng giãn ra bỗng đột nhiên thay đổi, mặc kệ mọi thứ mà tiện tay tóm theo thanh niên áo trắng kéo đi.
Những người khác ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy chín cột sóng điện to như thùng nước đang quấn vào nhau, ngưng tụ thành một cơn bão sấm sét cực kỳ dữ tợn phóng xuống.
Đám người của Thiết Huyết Kiếm Môn mặt mày trắng bệch, vội vàng bỏ chạy tứ tán.
Uỳnh!
Cơn bão sấm sét giáng xuống, cả sườn núi Lạc Long đều rung chuyển, cơn địa chấn này như thể đảo lộn cả trời đất.
Nhưng mà mọi người cũng coi như bỏ chạy kịp thời, ngoài một số ít kẻ đen đủi bị đánh cho tan thành mây khói ra thì những người khác chỉ bị ảnh hưởng nhẹ.
Cơn thịnh nộ trong lòng Ma Long Điểu vẫn chưa nguôi, chỉ là nó hơi e dè mà nhìn vào kiếm quang treo ngược trên bầu trời sau đó bất lực bỏ đi.
“Cỏ Kiếm Hoàng”.
Đồng tử của thanh niên áo trắng co lại, mặc kệ ánh điện tàn dư mà điên cuồng lao qua. Những người còn lại đều thấp thỏm trong lòng cũng lần lượt đuổi theo.
Làm gì còn có cỏ Kiếm Hoàng nào nữa, điềm lành khắp trời cũng giống như một giấc mộng Hoàng Lương, biến mất tăm.
Thanh niên áo trắng thất thần một hồi, loạng choạng mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Bịch!
Sắc mặt Đường Ưng xám ngoét như tro tàn, trái tim nhảy lên bình bịch, phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất.
“Thuộc hạ đáng chết, xin thiếu quản chủ trách phạt, xin thiếu quản chủ trách phạt!”
Bộp! Bộp! Bộp!
Trán ông ta không ngừng đập xuống đất, chẳng bao lâu sau trên trán đã be bét máu khiến người nhìn không khỏi run sợ. Thanh niên áo trắng kia lại hoàn toàn vô cảm, từ từ bước đến, bàn chân phải bất ngờ dẫm mạnh lên tấm lưng của ông ta.
Phụt!
Đường Ưng bị ép dán chặt người trên mặt đất, một ngụm máu tươi phụt ra, mặt dính bê bết bùn lẫn máu, trông vô cùng nhếch nhác.
Rầm! Rầm!
Thanh niên áo trắng mặt đanh lại, lại đạp thêm hai đạp thật mạnh nữa. Mỗi một đạp đều khiến Đường Ưng nôn ra một ngụm máu lớn, ngũ quan nhăn nhó vặn vẹo.
“Ông nói xem, sao mà ông lại ti tiện như thế chứ!”
Thanh niên áo trắng không tiếc lời sỉ nhục Đường Ưng, lạnh lùng đến mức khiến lòng người phát run.