Xét về độ hoành tráng và khí thế thì thậm chí còn không bằng Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng cũng được coi là trang nhã và cầu kì. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện chỉnh thể toà nhà cũng mang đậm hương vị đạo pháp tự nhiên.
Thoạt nhìn có vẻ giản dị và tự nhiên.
Nhưng khi dùng khí tức thăm dò là có thể cảm nhận được một sự nặng nề khó tả, làm cho người ta ngột ngạt, không thể rung chuyển.
Trước cổng sân người ra người vào nườm nượp, cách đó không xa có một tấm bia đá thẳng đứng.
Trên bia đá được khắc rất nhiều Linh văn, có loại sắc bén, có loại nhẹ nhàng, có loại điên cuồng, tất cả chúng đan xen nhau tạo thành một bức tranh tráng lệ.
Với trình độ của Lâm Nhất chỉ có thể nhìn ra đa số những Linh văn này là Linh văn tam phẩm hiếm gặp.
Dù được khắc hoạ rõ nét, nhưng nếu muốn vẽ lại khó như lên trời.
Thư viện Thiên Phủ thoải mái đặt tấm bia đá này trước cổng có vẻ vô cùng tự tin.
Điều khiến người ta dao động nhất là ở chính giữa tấm bia đá có một Linh văn hình con ngươi, vừa nhìn đã như bị hút vào đó, vô cùng quỷ dị.
Thú vị.
Hai mắt Lâm Nhất toả sáng, nghĩ thầm mình đã không đến nhầm chỗ.
Có lẽ nơi này thật sự có thể giúp hắn giải đáp bí ẩn của bức hoạ Tường Vy, dù thế nào cũng phải có được chức vị khách khanh.
“Vân Yên, cuối cùng cô cũng đã trở về”.
Mấy người vừa định vào thư viện thì cách đó không xa có một đám đệ tử thư viện Thiên Phủ bước đến, người dẫn đầu là một ông lão áo đen.
“Du trưởng lão”.
Liễu Vân Yên chắp tay, cung kính gọi người này.
Du trưởng lão gật đầu, cười hỏi: “Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi à?”
“Vâng ạ, may mà đã hoàn thành, hái đủ ba cây kim liên Tử Hoả”.
“Không dễ dàng chút nào, lần này kim liên Tử Hoả sinh ra, nghe nói lầu Tàn Kiếm, lầu Huyết Vũ và phủ Tam Tuyệt đều tham dự, thậm chí còn có rất nhiều tán tu vừa nghe tin liền hành động”.
Du trưởng lão tươi cười, Liễu Vân Yên là đệ tử cưng của ông ta, nàng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ kim liên Tử Hoả tốt như thế, ông ta đương nhiên cũng nở mày nở mặt.
“Thiếu niên này trông thật lạ mặt, hắn là ai vậy?”
Du trưởng lão nhìn quanh một lượt thì thấy Lâm Nhất, thắc mắc hỏi.
“Đây là bằng hữu của ta, Lâm Nhất. Nhiệm vụ lần này nếu không nhờ hắn ra tay, ta đã không lấy được kim liên Tử Hoả. Đợi sau khi ta trở thành đệ tử nòng cốt sẽ đề cử hắn làm chấp sự khách khanh”.
Liễu Vân Yên giới thiệu, Lâm Nhất bước tới chắp tay thi lễ.
Vẻ kinh ngạc loé qua trong mắt Du trưởng lão, ông ta cười đáp: “Có thể được nha đầu Vân Yên coi trọng thì hẳn cũng có chỗ hơn người. Bạch Vân, cô đưa hắn đến nơi ở trong thư viện đi”.
“Vâng ạ”.
Tiểu nha đầu Bạch Vân lập tức cười hì hì nhận lệnh.
Lâm Nhất suy tư trong lòng, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không nói nhiều.
“Du trưởng lão, chuyện của Lâm Nhất có vấn đề gì ạ?”