Sau một tiếng vang thanh thúy, cuối cùng cấm chế của Thánh Tuyền Linh Trì cũng mở ra, linh khí cuồn cuộn hòa quyện cùng ánh sao tỏa sáng rực rỡ.
Trên mặt hồ lập tức dâng lên một quang cảnh giống như mộng ảo, linh khí đậm đặc ập vào mặt, chỉ mới hít một hơi đã khiến cả người sảng khoái lỗ chân lông nở to. Trong người chảy qua một dòng nước ấm, chân nguyên cuồn cuộn trong khí hải lập tức sôi lên sùng sục.
"Thánh Tuyền Linh Trì!"
Mọi người giật mình, trong mắt lộ ra vẻ kích động không thôi.
Vèo! Vèo! Vèo!
Không ngừng có tiếng xé gió vang lên, vô số bóng người như thủy triều bay về phía mặt hồ.
"Đừng nhúc nhích".
La Chấn vươn tay ngăn cản đám Tần Lâm và Quân Mộng Trần.
Phụt!
Chỉ thấy những người khác vừa bay lên không đã bị một uy áp vô hình đập xuống, có nhiều người còn hộc máu.
Mọi người ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Mười phương giới tử lẳng lặng đứng trên không, họ kiêu ngạo trắng trợn tỏa ra uy áp khủng bố.
Ầm, ầm!
Kẻ nào cũng tỏa ra khí thế và uy áp khủng bố ganh đua nhau, không ai nhường ai. Cả người tỏa ra ánh sáng kinh người, khiến ánh mắt mọi người đau đớn trước vầng hào quang của họ.
Bọn họ quá mạnh, trực tiếp đàn áp các anh tài kiệt xuất bay lên không xuống.
So với giới tử thì khí thế của họ cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh lại. Đây là một sự âm thầm cảnh cáo, các giới tử công khai chính mình và cạnh tranh lẫn nhau, không cho bất cứ anh tài nào một cơ hội đến gần Thánh Tuyền Linh Trì.
Hiện trường ồn ào nhốn nháo ban nãy lập tức im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người các giới tử.
"Bá đạo thật".
Trong mắt Tần Lâm toát ra vẻ tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ vênh váo kênh kiệu của giới tử Thần U thì không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.
"Nói nhỏ thôi, đừng nói lung tung".
La Chấn liếc hắn ta một cái, lạnh lùng nói.
Tần Lâm bĩu môi, không phục cãi lại: "Ta cũng không có nói sai, nếu Lâm Nhất có mặt ở đây thì đâu tới lượt hắn ta vênh váo. Rõ ràng tên của Lâm Nhất vẫn còn trên bảng Thông Thiên, mà đi đâu cũng nói hắn đã chết, làm như Lâm Nhất thua trên tay hắn ta thật vậy!"
Tần Lâm bộc trực, nóng tính, có cái gì nói cái đó.
Trong lòng hắn ta khó chịu không thôi, cực kỳ không phục!
Giới tử chó má gì chứ, một đám kiêu căng ngạo mạn, coi họ như cỏ rác. Lúc ở trên cao nguyên Hoàng Sa đã gây hấn với họ, rõ ràng mình chưa làm gì sai mà đám người hầu đã vênh mặt lên không cho họ rời đi.
Nếu mạnh thật thì không nói làm gì, không phục cũng phải phục.
Nhưng đám người đó đều lần lượt bị Lâm Nhất đánh bại, dù tam đại giới tử bày ra sát trận ở thành Phong Lăng, dùng thủ đoạn hèn hạ, lấy một người con gái để uy hiếp hắn.
Song kết quả vẫn bị Lâm Nhất quậy tung trời, thứ như giới tử cũng chỉ là loại thùng rỗng kêu to mà thôi.
Mạnh như Thần U cũng bị Lâm Nhất tát bay trước mặt mọi người, loại người như vậy thì sao Tần Lâm phục được.
La Chấn im lặng không nói gì.