“Không ngờ ngươi lại không chạy... Cũng tốt, tiết kiệm thời gian cho ta”.
Lâm Nhất bình tĩnh nói.
Dù đối phương có đi hay không, khi Lâm Nhất đã quyết định sẽ giết hắn ta, đối phương cũng đã là một người chết.
So với Phan Nhạc và Hàn Phi, thủ đoạn của Lãnh Dật quá kì quái, không thể giữ lại.
“Ngông cuồng!”
Lãnh Dật nổi giận hét lên, hai tay kết ấn, chân nguyên toàn thân sôi trào, trận pháp dưới chân hắn ta đột nhiên phát ra tiếng quỷ khóc sói gào.
Ngay sau đó, đống xương sọ chồng chất quanh người hắn ta bao phủ sương đen nồng đậm như những con ác quỷ đến từ địa ngục, lần lượt lao về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất bình thản nhìn, nhảy xuống khỏi cây, đưa tay tung một quyền.
Phục Ma Ấn, dùng kiếm phục ma!
Có Phục Ma Ấn hỗ trợ, cú đấm này phát ra ánh sáng vàng vô tận, có khả năng công kích thủ đoạn quỷ đạo rất mạnh.
Bùm!
Chỉ một cú đấm đã đánh nát đống xương sọ này. Trong tích tắc, vô số mảnh vụn rơi xuống, làn sương đen biến mất không còn sót lại gì.
“Lâm Nhất, sau này chúng ta sẽ gặp lại. Ta thề, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ cho ngươi nếm mùi bị vạn quỷ ăn tim, sống không bằng chết...”
Cùng với tiếng cười quái dị, cơ thể Lãnh Dật ở trung tâm trận pháp dần hoá thành sương...
Khi thấy đầu hắn ta cũng sương hoá, trở nên lúc ẩn lúc hiện.
Một tia sáng lạnh loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn giơ tay nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa rồi vung lên.
Vù!
Một tia kiếm quang bạc kèm theo tiếng kiếm ngân to rõ lao đi nhanh như chớp.
Rắc!
Cái đầu đang sắp sương hoá của Lãnh Dật rơi xuống, lăn trên mặt đất một đường thật xa.
Gió lớn nổi lên, ở những nơi kiếm đi qua, từng hàng cổ thụ nghiêng ngả theo cách cực kì khoa trương, không thể đứng thẳng.
Như thể có một lực vô hình nào đó vẫn luôn đè ép.
Đến khi Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, những cây cổ thụ chọc trời này mới bật trở lại.
“Giết ta? Tiếc là ngươi không có cơ hội này”.
Lâm Nhất di chuyển tới trước, không chút khách sáo xoè tay bỏ hết một nghìn viên linh ngọc tam phẩm trong trận pháp vào túi.
Còn đầu của Lãnh Dật, hắn không có ý định quan tâm.