Lâm Nhất dò xét vùng cấm này một lượt rồi tìm được một chỗ, cùng Nguyệt Vi Vi đồng loạt dừng lại.
Mọi ánh sáng trên đời, mỗi màu mỗi vẻ. Vẻ rực rõ mà ta thấy, chính là ánh sáng ban mai, Mặt Trời như lửa, ráng đỏ đầy trời, núi sông ngàn dặm, ánh nắng phủ khắp non sông.
Khoảnh Khắc Sơ Khai!
Lâm Nhất thầm nhủ trong lòng.
Xoẹt!
Táng Hoa bay ra khỏi ra, sau đó bổ xuống.
Đằng sau Lâm Nhất xuất hiện một biển dị tượng huy hoàng tráng lệ, mây bay nước chảy sinh động như thật, Mặt Trời mọc phủ sáng khắp non sông, thời gian dường như cũng ngừng lại. Chỉ có kiếm quang của Táng Hoa tỏa sáng, bổ thẳng về phía đường chân trời của vùng cấm này. Giây tiếp theo, Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ.
Rắc!
Bầu trời lập tức tách ra vô số cái khe, một kiếm kia quả thật mạnh đến khó tin.
Trong mắt Nguyệt Vi Vi toát ra vẻ kinh ngạc, đôi môi nhỏ khẽ mở, cảm thấy hết sức khó tin. Mạnh ghê, quả thật không tài nào tưởng tượng nổi, chắc chẳng ai trong cảnh giới Thiên Phách có thể đỡ nổi một kiếm ấy.
Hơn nữa, có vẻ như chiêu này chỉ mới ở giai đoạn đầu, vẫn còn có rất nhiều không gian để lớn mạnh hơn.
Lâm Nhất thở hắt ra, cấm lấy tay Nguyệt Vi Vi, nặng nề nói: "Đi thôi!"
Hai người một ngựa trực tiếp xông ra ngoài ngay khi cái khe không gian sắp lan rộng. Đợi đến khi nhìn thấy ánh sáng, quảng trường Thần Điện đã ở ngay trước mặt, hai người đồng loạt thở dài nhẹ nhõm.
"Ra ngoài rồi!", Nguyệt Vi Vi vui vẻ khen: "Lâm ca ca lợi hại ghê".
Lâm Nhất mỉm cười, cũng không biết lời khen này là thật hay giả, cứ tạm thời nhận lấy vậy.
Xoạt!
Nguyệt Vi Vi mở tay ra, lấy bình Tịnh Ngọc ra rồi truyền chân nguyên vào trong. Bình Tịnh Ngọc trong suốt lập tức tỏa ra ánh sáng nhạt, có thể nhìn thấy quả Thần Huyết lấp lánh ánh vàng trong nước cất. Bảy phiến lá trong veo khiến mỗi giọt sương bên trên ónh ánh trong suốt.
"Lâm ca ca, giá trị của quả Thần Huyết này là không thể cân đo đong đếm được ở vùng đất đại thế, thậm chí có thể lấy được một lời hứa từ một vị Thánh Giả. Huynh cứ thế tặng cho ta, Vi Vi thật sự rất vui", Nguyệt Vi Vi chân thành nói. Nàng ta lạc quan từ bé, không thích nói láo, đôi mắt lóng lánh như hai hòn ngọc quý nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.
Lâm Nhất bình tĩnh đáp: "Ta không dùng đến nên vốn dĩ là lấy cho cô".
Hắn nghĩ rất thoáng, thứ đó cực kỳ hiếm có, có thể lấy được một hứa hẹn từ một vị Thánh Giả. Nhưng cũng có thể mang đến tai họa ngập đầu, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích trên người mà có tội. Nguyệt Vi Vi đến con đường thông thiên vì quả Thần Huyết, nên chẳng có lý do gì mà không đưa cho nàng ta.
Nguyệt Vi Vi nghe vậy thầm vui vẻ, hóa ra trong lòng Lâm ca ca vẫn có mình... Hắn tới cứu mình cũng không chỉ vì lời hứa.
Đôi mắt nàng ta không khỏi cong lên như vầng trăng non, giờ đây trông Nguyệt Vi Vi giống như ánh trăng trên trời, vừa trong trắng vừa dịu dàng, không chút tỳ vết.
Nàng ta rõ ràng là một con yêu tinh, mỗi cái nhăn mày hay một nụ cười đều quyến rũ chết người. Nhưng ở trước mặt Lâm Nhất, nàng ta luôn có chút ngại ngùng e thẹn của một thiếu nữ mới lớn.
"Lâm ca ca, mỗi giọt sương trên bảy phiến lá này đều có tác dụng riêng của nó, huynh định luyện hóa giọt sương trên phiến lá nào", Nguyệt Vi Vi nhìn chằm chằm vào bảy phiến lá, mỗi chiếc lá đều chứa một đạo vận khác nhau, màu sắc cũng không giống nhau. Vì vậy, mỗi giọt sương cũng có tác dụng phi phàm của nó.
Lâm Nhất từng đánh nhau với quả Thần Huyết nên đương nhiên biết rõ sự khác biệt giữa chúng.
Bảy phiến lá, bảy ý chí võ đạo, bảy võ học Thánh Linh.
Ngoài năm loại thuộc tính Phong, Hỏa, Lôi, Băng, Thổ ra, còn có hai loại ý chí võ đạo đặc biệt khác lần lượt là sinh, chứa vô vàn sức sống. Thậm chí, hắn còn đoán nếu hái chiếc lá ấy xuống, dù là người sắp chết cũng có thể cứu sống.