Tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp bốn phía, không ai ngờ người đầu tiên phát pháo cho trận tranh đoạt này lại là Lâm Nhất.
“Đài sen này là của ta, nếu ai không phục, có thể đứng ra!”
Lâm Nhất vững vàng hạ xuống đài sen, quét mắt nhìn quanh một lượt, trầm giọng quát.
Tóc dài tung bay, gương mặt điển trai hoàn toàn đối lập với đám võ giả bốn phía đang nhìn chằm chằm vào hắn, trông cực kỳ non nớt.
Thế nhưng những lời hắn nói lại không hề khiêm tốn, trái lại rất có khí phách.
Hai đầu lông mày sắc nét, ánh mắt kiên định, thẳng thắn đối diện với bất kỳ kẻ nào, trên khuôn mặt có phần trẻ trung không chút lo sợ.
“Rốt cuộc tên tiểu tử này cũng lộ diện!”
Hai mắt Mai Tử Họa tỏa sáng, thầm mừng rỡ.
Lâm Nhất lại dám nhảy ra, quả thực muốn chết mà, nơi này cường giả như mây, dù là tông môn cấp bậc Tam đại bá chủ như bọn họ cũng rất ít ra mặt, không dám phô trương.
Nhìn quanh bốn phía, võ giả Tiên Thiên lục khiếu nhiều vô số kể.
Thậm chí có rất nhiều cường giả đã mở thất khiếu, bọn họ đều hướng mắt về phía hắn.
Cũng có không ít tán tu thâm tàng bất lộ, tuy rằng tu vi không cao nhưng đã thân kinh bách chiến, giết người như ngóe. Nếu thật sự ra tay, e là có rất nhiều thủ đoạn.
Nào có ai như hắn, chỉ là một tên Tiên Thiên tứ khiếu mà cùng dám lên tiếng thách thức.
Chỗ dựa duy nhất chỉ có kích hoạt bảo khí…
Tuy nhiên ở đây không chỉ có người của hai tông môn lớn, còn có hơn mấy ngàn người đang đỏ mắt nhìn, chỉ cần không cẩn thận một chút e là vạn kiếp bất phục.
“Đợi lát nữa tên tiểu tử này sẽ bị buộc kích hoạt bảo khí, đến lúc đó phiền trưởng lão chăm chú quan sát một chút, có cơ hội lập tức ra tay!”
Huyết Đồ nhếch mép cười lạnh, nếu tên tiểu tử này đã cho bọn họ cơ hội thì tất nhiên không thể để vuột mất được.
“Yên tâm, chỉ cần hắn phân tâm, lão phu sẽ khiến hắn sống không bằng chết!”
Hồng Y trưởng lão của Huyết Vân Môn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt ông ta toàn là hận ý.
Ông ta không thể quên được nỗi nhục lúc trước bị Lâm Nhất vơ vét tài sản.
Nhất thời, cường giả công khai hoặc ngấm ngầm nhắm vào Lâm Nhất nhiều vô số kể, trước mắt đều là kẻ địch.
Lâm Nhất đứng trên đài sen cứ như đứng trên một đống lửa đang cháy hừng hực, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Nhưng đây chính là do hắn chọn.
Tư tưởng của Lâm Nhất rất thoáng, mỗi người đều tranh giành, nếu bản thân không tranh giành thì sao có thể lăn lộn được?
Hắn một thân một kiếm, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thay vì bị động tham gia, chẳng bằng làm vang dội một lần, nếu đợi đến đài sen cuối cùng mới ra tay, thử tưởng tượng xem lúc đó sẽ thảm thiết cỡ nào, không cần nói cũng biết.
Xung quanh vô cùng ầm ĩ, chúng võ giả không dời mắt khỏi Lâm Nhất, mỗi một cử động của hắn đều đưa đến địch ý.
Tuy nhiên, nhất thời vẫn chưa có ai ra tay với hắn.
Trước đó, sự tích vơ vét tài sản của hai đại tông môn đã được lan truyền rộng khắp, hơn thế nữa, Lâm Nhất có bảo khí, chuyện này càng khiến bọn họ kiêng kỵ.
Nếu Lâm Nhất thật sự có bảo khí trong tay, bị ép đến đường cùng, chắc chắn hắn có thể giết ngược một người.
Mấy lão già Tiên Thiên thất khiếu vốn đều là những kẻ đa mưu túc trí, sành sỏi tinh ranh, sao bọn họ bằng lòng làm dê xuất đầu được chứ?
“Tên Kiếm Nô này… quả thật có chút bản lĩnh!”
Trên đài sen thứ ba, Vương Ninh cảm thấy không nói nên lời, thầm khó chịu.
Không ngờ sau hơn nửa năm không gặp, đối phương đã đạt đến đẳng cấp như vậy, đứng giữa hàng vạn người mà vẫn có thể tạo thành lực uy hiếp.
“Tên khốn, còn nhận ra lão phu không?”
Nhưng bầu không khí giằng co này cũng không kéo dài quá lâu, đột nhiên, một âm thanh tràn đầy lửa giận vang lên.
Ầm!
Một ông lão áo gai xông lên, mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn.
“Là Vương lão!”
“Linh nguyên thuộc tính hỏa quả nhiên đáng sợ, nghe đồn quanh năm Vương lão tu luyện tại núi Thiên Hỏa, tu vi của ông ta đã sớm đạt đến cảnh giới khủng bố!”
“Tên tiểu tử này có thù với Vương lão à?’
“Chậc chậc, kẻ thù nhiều thật, vậy cũng tốt, có Vương lão ra tay, vừa khéo có thể dò xét thực lực của hắn!”
Lâm Nhất nhíu mày, nhanh chóng nhận ra người này.
Đó chính là ông lão áo gai mà ngày đó đã bị hắn cướp đi dung nham chi tâm bát phẩm tại núi Thiên Hỏa, không ngờ hôm nay lại gặp mặt.
Hắn cười lạnh đáp: “Đương nhiên là nhận ra, nhờ có dung nham chi tâm bát phẩm của ông, nếu không e là ta không cách nào luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể. Nói vậy, chẳng phải ta còn thiếu ông đây một ân tình lớn sao?”
“Dung nham chi tâm bát phẩm?”
“Vương lão xưng bá nhiều năm ở núi Thiên Hỏa, vậy mà cũng thua thiệt trong tay tên tiểu tử kia…”
Giọng điệu chế giễu của Lâm Nhất tạo thành bạo động không nhỏ, tên thiếu niên này quả thật can đảm hơn người. Với thực lực của Vương lão, không ngờ lúc trước cũng bị hắn chơi xỏ.
Mà khi đó, hẳn là hắn chưa có bảo khí gì cả…
“Đồ đáng chết, hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi!”
Nghe thấy Lâm Nhất trào phúng mình trước mặt hàng vạn người, sắc mặt ông lão áo gai lập tức đỏ bừng, trong cơn thịnh nộ, ông ta đã trực tiếp ra tay.
Cuồng Long Chưởng!
Ông lão áo gai tựa như một con rồng hung tợn, trên người ông ta toát ra long uy, phối hợp với tu vi Tiên Thiên thất khiếu thâm hậu.
Một chưởng hung hăng hướng về phía Lâm Nhất, nện thẳng xuống.
Chưởng còn chưa đến, khí thế khủng bố tựa như thái sơn đã ập đến.
Cuồng Long Chưởng mang theo khí thế khủng bố, dù là các cao thủ có mặt tại đây thì trong mắt cũng lóe lên vài phần kiêng kỵ.
Đến rồi ư?
Ánh mắt Lâm Nhất vô cùng bình tĩnh, chiến ý trong lòng đang liên tục sôi trào, Tử Diên kiếm quyết điên cuồng khởi động.
Trước đó, một chưởng này từng khiến hắn hoảng sợ, thầm than mình xúi quẩy.
Và cũng chính nó đã buộc hắn nhảy xuống miệng núi lửa, chật vật chạy chốn, không dám hiện thân.
Hôm nay, ông ta lại lập lại chiêu cũ, muốn ép hắn đi vào khuôn khổ… có thể ư?
Chắc chắn là không thể!
Thân như tử ngọc, hào quang chói mắt, mắt đỏ như máu, có khói lửa vờn quanh, không cách nào tiêu tán.
Ầm!
Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ lập tức được kích hoạt, cả người Lâm Nhất chấn động, ngay lúc này, hộp đựng kiếm sau lưng cũng rơi trên đài sen.
Thoáng chốc, thánh uy cuồng bạo bộc phát từ trên người hắn, Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ mang đến áp lực thuần túy, đánh gãy thế công khủng bố của Vương lão.
Sau khi phá vỡ thế công của ông ta, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, bước lên một bước.
Phong tòng Long, Vân tòng Hổ, Phong Vân hội tụ, Long Hổ sinh uy!
Vừa phóng ra một bước này, khí thế trên người Lâm Nhất đột nhiên tăng vọt gấp 10 lần, khiến cho cuồng phong thổi đầy trời.
“Lão tiên sinh, nhận ân tình của ngài, cũng xin hãy tiếp của Lâm Nhất này một quyền!”
Trái với dự liệu của mọi người, Lâm Nhất chẳng những không lùi mà còn tiến, lấy công làm thủ.