Nghĩ đến Phong Dã hắn trước khi đi vào trong Địa cung, hăng hái hăm hở thế nào, hoành hành chẳng kiêng nể gì ai, hầu như gặp ai liền giết người đó.
Nhưng lại không ngờ, sau khi lựa chọn nhầm đường lại rơi vào kết cục như thế này.
“Còn có thằng nhãi Lâm Nhất kia nữa, cũng không thể tha cho hắn!”
Nhớ đến Lâm Nhất, Phong Dã nghiến răng nghiến lợi nói.
Đột nhiên, Phong Dã bất thình lình rùng mình một cái tỉnh táo hẳn, mới ngạc nhiên phát hiện ra chỗ này lạnh đến mức khó tưởng.
Sự việc bất thường ắt có vấn đề, chẳng lẽ chỗ này có thiên địa dị quả sắp được sinh ra?
Bên trong mật cảnh Ma Liên, những việc như thế này xảy ra rất thường xuyên, vừa nghĩ đến đây, hai mắt Phong Dã không khỏi sáng rực lên đầy hưng phấn, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng như điên.
Chẳng qua nụ cười còn chưa kịp thu về thì trước mắt đã xuất hiện một người mà hắn ta tuyệt đối không bao giờ ngờ đến.
“Phong Dã huynh, hình như có thành kiến rất sâu với tại hạ?”
Lâm Nhất lưng cõng kiếm hạp, sau khi hiện thân liền từ từ tiến đến.
Vào giây phút nhìn thấy Lâm Nhất, sát ý trong mắt Phong Dã lập tức mất khống chế mà tản ra. Nhưng ngay sau đó, hắn ta liền bình tĩnh lại, cười nói: “Đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp tiểu tử ngươi ở đây, dị quả ở đây e là đã bị ngươi lấy rồi, ông đây không thèm tranh với ngươi nữa, đi trước đây”.
“Trong túi trữ vật của ngươi, chắc là có không ít bảo bối đúng không? Tự mang ra đây hay là để ta phải động tay, ngươi tự chọn đi”.
Chẳng qua khi hắn ta vừa mới xoay người liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Nhất truyền đến.
Khoé miệng Phong Dã giật giật, cái giọng điệu này nghe cực kỳ quen tai, lúc hắn ta gặp Lâm Nhất, câu đầu tiên mà hắn ta nói cũng chính là câu này.
Không ngờ… quả báo lại đến nhanh như thế.
Vất vả khổ sở, trốn tránh cả một đường chính là vì không muốn thành quả gặt hái của mình bị người khác cướp mất. Thế nào cũng không ngờ được rằng, đến cuối cùng vẫn phải lấy ra.
Sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục, trong mắt hừng hực vẻ không cam lòng.
Nhưng sau khi xoay người, lập tức nở nụ cười tươi rói nói: “Việc nhỏ này, vẫn nên để ta tự làm thì hơn”.
Để Lâm Nhất động tay, chắc chắn đến mạng cũng khó mà giữ nổi, mới chưa đến một ngày thời gian, khi hắn ta gặp lại Lâm Nhất một lần nữa mà đã sinh ra cảm giác không thể dò đoán rồi.
Cho dù có ở thời kỳ hưng thịnh nhất thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này.
Trước mắt hắn ta đang bị thương nặng, lại càng không cần phải nói nhiều.
Thành quả gặt hái của hắn ta không ít, đưa cho Lâm Nhất mấy chục viên yêu đan Ma Liên, ba gốc dị cỏ, một viên dị quả.
Lâm Nhất đương nhiên không hề khách sao mà thu nhận hết, thấy động tác của hắn ta dừng lại, mặt vô cảm nói: “Bồ Đoàn đâu?”
“Cho một con đường sống được không… ngươi ít nhất cũng phải để lại cho ta chút bảo bối chứ”.
Phong Dã đen xì mặt mũi, khổ sở nói.