Hỗn Nguyên Môn, Ma Diễm Tông, Huyết Cốt Môn và Thất Tuyệt Bảo, bốn tông môn cùng liên thủ bức bách khiến tình thế trở nên cực kỳ căng thẳng.
Văn Ngạn Bác sầm mặt, dùng tu vi mạnh mẽ của bản thân để tạo áp lực, quát hỏi: “Lâm Nhất, ngươi ra tay giết đệ tử cốt cán của tông ta, có dám thừa nhận hay không?”
“Cũng thú vị thật đấy, chẳng phải Hỗn Nguyên Môn các người phái ba tên phế vật đó đến để giết ta hay sao? Ông cảm thấy rất ngạc nhiên khi chúng chết trong tay ta à?”
Lâm Nhất thờ ơ đáp.
Giọng điệu không nhanh không chậm, chứa đầy ý trào phúng khiến Văn Ngạn Bác tức xanh mặt.
“Thất Tuyệt Bảo ta không quan tâm đến ân oán giữa ngươi và các tông môn khác, hôm nay, nếu ngươi không giao ra túi trữ vật của Kinh Tuyệt thì đừng hòng rời khỏi hoang nguyên Tịch Diệt”.
Đại trưởng lão Thất Tuyệt Bảo nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất, trong mắt ông ta tràn đầy sát khí.
“Còn có đan Càn Khôn Âm Dương của Ma Diễm Tông ta nữa”.
“Vì ngươi mà Mộ Tu Hàn không thể tiến vào bảo điện, ngươi cũng phải đền bù tổn thất cho chúng ta. Nếu không, ta sẽ cho tên nhóc nhà ngươi nếm thử 108 loại hình phạt của Huyết Cốt Môn, khiến ngươi sống không được mà chết cũng không xong”.
Ba tông hùng hùng hổ hổ chỉ thẳng mặt Lâm Nhất, muốn đòi lại những gì mà hắn lấy được trong bảo điện.
“Láo xược! Từ khi nào mà đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các lại đến lượt các ngươi dạy bảo?”
Toàn thân Lạc Phong trưởng lão toát ra kiếm ý uy nghiêm mà sắc bén, ông ta bước lên ngăn ở phía trước.
Văn Ngạn Bác nhìn quanh một lượt, thầm cười lạnh, nếu như chỉ có Hỗn Nguyên Môn ra mặt thì có lẽ hôm nay sẽ không làm gì được Kiếm Các, thế nhưng, tên nhóc này đắc tội với quá nhiều người, chẳng khác nào tạo cơ hội cho ông ta.
Nghĩ vậy, ông ta nhếch mép cười, nói: “Các vị, nói nhảm với lão quỷ này làm gì, chắc chắn bảo vật lấy được trong bảo điện đều nằm trên người tên nhóc kia, cứ bắt hắn đi là được. Nếu Kiếm Các dám ngăn cản, bốn tông cùng liên thủ tiêu diệt bọn họ”.
“Sợ là các ngươi không có bản lĩnh đưa người của Lăng Tiêu Kiếm Các đi”.
Trong doanh địa, trưởng lão chấp kiếm giận dữ cầm theo kiếm Tiêu Vân bước ra.
“Ồ, hóa ra có trưởng lão chấp kiếm ở đây nên mới hùng hồn như vậy, thế nhưng, uy danh của trưởng lão chấp kiếm là do bảy người liên thủ mới có được. Ở đây chỉ có mình ngươi, lão phu cũng không sợ!”
Đại trưởng lão Thất Tuyệt Bảo hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay mở ra, một luồng sức hút mạnh mẽ xuất hiện.
Dưới lực hút do chân nguyên ngưng tụ, vô số bông tuyết đang bay lượn giữa không trung bỗng quay cuồng, muốn cuốn lấy Lâm Nhất lôi đi.
Lâm Nhất đã sớm đề phòng, nên khi đối phương vừa ra tay, kiếm khí ngưng tụ khắp người hắn liền bộc phát.
Âm thanh tựa rồng ngâm hổ gầm vang lên, cùng lúc đó, hắn vung quyền đánh nát luồng sức hút đáng sợ kia.
Dù tu vi của ông lão này có cao thâm cỡ nào đi nữa thì với khoảng cách hơn 10 mét, muốn kéo Lâm Nhất qua đó… e là có hơi xem thường hắn.
“Tính cảnh giác của tên nhóc này cao thật”.
Trong mắt đại trưởng lão Thất Tuyệt Bảo lóe lên tia tức giận, chân nguyên cuộn trào, ông ta muốn dùng thủ đoạn mạnh bạo hơn để khống chế Lâm Nhất.
“Muốn chết!”