Ma côn Thiên Khôi này quả thật có gì đó rất kỳ quái, đường văn khắc trên đó dường như có thể thấu suốt trời đất, muốn rút nó lên e rằng không khác nào di chuyển một quả núi. Lâm Nhất có thể thoáng cảm nhận được một luồng khí tức cùng loại với kiếm ý Thông Thiên ở trong đó.
Xem ra Ô Mạc quyết tâm muốn lấy được một phần ba máu Long Viên của Kim Ti Ma Viên rồi, chỉ cần ngựa Huyết Long biết khó mà lui, Lâm Nhất không muốn đáp ứng thì cũng phải đáp ứng.
Đương nhiên, Lâm Nhất sẽ không thiệt thòi, chắc chắn đối phương sẽ bán mạng một lần vì hắn.
Vèo!
Nhưng khi Lâm Nhất nghĩ đến đây thì ngựa Huyết Long chợt lao vọt qua, duỗi tay chộp lấy ma côn Thiên Khôi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã nổi giận gầm lên một tiếng rồi dùng sức rút ma côn Thiên Khôi ra.
Oanh! Ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang tận trời xanh, chấn động bát hoang, toàn bộ dãy núi Hôi Tần rung lắc kịch liệt.
Xoạt!
Một khắc sau, ma côn Thiên Khôi trong tay ngựa Huyết Long bắn ra kim quang chói mắt, ma khí đen ngòm quanh quẩn trước đó lập tức biến mất, linh văn khắc trên thân côn phát ra ánh sáng vàng chói lọi khó mà tưởng tượng được, sáng lóng lánh như có huyết dịch màu vàng chảy xuôi thân côn.
Thân hình có phần nhỏ nhắn, xinh xắn của ngựa Huyết Long bỗng xoay tròn cùng ma côn Thiên Khôi, phía sau nó xuất hiện ma ảnh Long Viên khổng lồ, trời đất đảo điên, rung lắc điên cuồng, khoảng không gian này dường như bị bóp méo.
Vèo! Vèo!
Thật là bá đạo, mấy người Lâm Nhất và Ô Mạc quá sợ hãi, vội rút lui.
Sau khi mọi thứ ổn định trở lại, đám tráng hán của giới vực Ma Khuê chỉ biết trợn tròn mắt, miệng há hốc, sợ đến mức không nói nên lời.
“Điều này sao có thể...”
Đương nhiên, người khoa trương nhất chính là Ô Mạc, gã nam nhân cương trực này trố mắt mà nhìn, miệng lẩm bẩm, dáng vẻ không thể nào tin nổi.
Hắn ta hối hận xanh cả ruột rồi, hôm nay ngựa Huyết Long không chỉ rút ma côn ra, mà nó còn phóng thích hào quang chân chính của ma kim khôi đấu.
Quả thực y hệt như cảnh tượng trong truyền thuyết của bộ tộc, sự rung động này không cách nào diễn tả bằng ngôn từ được.
Đã mấy ngàn năm rồi, tộc của bọn họ chưa một ai có thể chính thức phóng thích hào quang của ma kim khôi đấu.
Bịch!
Đúng lúc này, những nhân tài kiệt xuất khác của tộc Ma Khuê đột nhiên quỳ sụp xuống đất, không ngừng bái lạy. Càng vung vẩy ma côn Thiên Khôi, ma ảnh Long Viên phía sau ngựa Huyết Long càng trở nên ngưng thực, lộ ra dáng vẻ của hung thần Thái Cổ.
“Thái Cổ Long Viên!”
Ánh mắt Ô Mạc lóe lên tia kinh sợt, bỗng chốc, “bịch” một tiếng, hắn ta cũng quỳ sụp xuống và bái lạy.
Bịch! Bịch!
Nhân tài kiệt xuất của giới vực Ma Khuê cùng lễ bái, cả đám bày ra dáng vẻ nghiêm túc và trang trọng, như đang thực hiện một nghi thức cổ xưa nào đó.