Trong điện Phi Vân, tiếng người nói chuyện huyên náo, gì cũng nói ra được, thậm chí còn đồn Lâm Nhất là con ngoài giá thú. Nếu Phong Giác nghe thấy, chắc sẽ tức thổ huyết, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nổi.
“Phùng sư huynh, hình như mọi người rất bất mãn... Ta thấy mấy tên đứng đầu nội môn đã tập hợp lại một chỗ với nhau, không nói năng gì, e là lát nữa sẽ có trò hay để xem.”
Trong khu vực đệ tử thân truyền tụ tập, có mấy người chỉ trỏ, vừa nhìn Phùng Chương vừa nói.
Phùng Chương mỉm cười, không nói gì. Đêm qua hắn ta đã dặn dò những người này rồi, cứ việc kiếm chuyện thoải mái, xảy ra chuyện gì hắn ta sẽ chịu trách nhiệm.
Mấy người kia vốn đã bất mãn trong lòng, lại có Phùng Chương hậu thuẫn, đương nhiên hôm nay sẽ có trò hay!
Diệp Tử Lăng mặc váy dài màu tím, vóc dáng cao gầy, trông tách rời với đám đệ tử thân truyền. Nàng ta có dung nhan khiến người ta mê muội nhưng khuôn mặt ấy lúc nào cũng lạnh như băng, bẩm sinh đã không dễ gần.
Ngoại trừ Vương Vũ Nhược đứng bên cạnh nàng ta, trong vòng mười trượng không còn ai khác nữa.
“Tông môn đang yên đang lành… Chỉ vì một người ngoài mà lòng người lại bất ổn như vậy.” Lâm Nhất còn chưa tới, Diệp Tử Lăng rất bất mãn với hắn, người này thật là phiền phức.
Đột nhiên, điện Phi Vân rộn ràng chợt yên tĩnh lại, ngay cả tiếng lá rụng cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tử Lăng chau mày, trông thấy trên điện Phi Vân xuất hiện một người, người này cõng hộp kiếm, bế mèo đen, thong thả bước tới.
Tất cả mọi người dừng nói chuyện, vô số ánh mắt không thân thiện đổ dồn lại nhìn Lâm Nhất.
Thật phô trương!
Lâm Nhất thấy tình hình như vậy, trong lòng cười thầm. Có chút chuyện cỏn con mà cũng có nhiều người kéo tới đây như vậy.
Đệ tử ký danh, đệ tử nội môn, đệ tử thân truyền, dường như tất cả đều tới.
Không biết trước đây Phù Vân Kiếm Tông phải quạnh quẽ tới mức nào mà chỉ vì chuyện của hắn lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Lâm Nhất chợt xuất hiện ý nghĩ, may mà có ta đến đây nên núi mới không cô quạnh. Hắn mỉm cười, rảo bước đi về phía trước.
Thấy Lâm Nhất xuất hiện, đệ tử Phù Vân Kiếm Tông ở điện Phi Vân ăn ý không lên tiếng.
Từng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Hơn một vạn đệ tử ký danh, gần năm ngàn đệ tử nội môn và 500 đệ tử thân truyền, tất cả đều đổ dồn lại nhìn hắn.
Phù Vân Kiếm Tông là một trong tứ đại tông phái của phủ Thương Huyền, cho dù chỉ là đệ tử ký danh thì cũng là nhân tài kiệt xuất ngàn dặm có một, trong tình huống đôi bên cùng một cảnh giới thì bọn họ có thể đánh bại các cảnh giới Thiên Phách bình thường.
Đệ tử nội môn thì hầu như tất cả đều là cảnh giới Thiên Phách tầng bảy đỉnh phong, thậm chí có rất nhiều người có thể đột phá lên Tinh Quân bất cứ lúc nào, bọn họ là tinh anh trong số các tinh anh của Phù Vân Kiếm Tông, ngàn chọn vạn tuyển mà ra.
Còn về phần 500 đệ tử thân truyền kia thì lại càng không cần phải nói, tất cả đều là cảnh giới Tinh Quân.
Bất kỳ một ai trong số họ đi ra ngoài cũng đều có thể tung hoành khắp phủ Thương Huyền, có thể xưng là cao thủ hàng đầu. Nếu là đệ tử thân truyền tu luyện Thánh Linh võ học thì họ chính là trụ cột của tông môn, cho dù có gặp một số cao thủ thế hệ trước cũng có thể dễ dàng chiến thắng.
Lúc này, dưới ánh ban mai, tất cả bọn họ đều đang tụ tập ở đây.
Đứng trước thế trận khổng lồ như thế này, nếu là người bình thường thì e là ngay cả đi cũng run chân. Từng ánh mắt đều chỉ hận không thể nuốt sống Lâm Nhất, cơn giận đã tích lũy trong lòng bọn họ mấy ngày nay.
Lâm Nhất bế con mèo ngốc, mặt mỉm cười, không hề để tâm chuyện này.
Kiếm khách mà, làm gì có ai lại không nóng tính chứ.
Nếu hắn là đệ tử Phù Vân Kiếm Tông thì chắc hẳn lúc này trong lòng cũng vô cùng bất bình. Chuyện của kiếm khách thì suy cho cùng vẫn phải giải quyết bằng thanh kiếm trong tay.
Không phục thì đánh tới bao giờ phục thì thôi.
Xoạt!
Lâm Nhất đi tới đâu, những đệ tử trên quảng trường tự động tách ra một lối đi đến đó.
Không bao lâu sau, Lâm Nhất đã nhìn thấy tất cả trưởng lão trên đài cao và toàn bộ đại đệ tử thân truyền đứng song song với các trưởng lão. Lâm Nhất quét mắt, trông thấy Vương Vũ Nhược đứng bên cạnh Diệp Tử Lăng, bèn mỉm cười, chớp mắt với đối phương.