Thủ đoạn mà hai người họ thể hiện quá đáng sợ, tạo thành cú sốc cực lớn cho mọi người, trong lúc nhất thời mấy vạn người đều bị trấn áp.
Trước đó rất nhiều người kêu gào rằng liên minh với nhau có thể xông qua, dù có mạnh đến đâu cũng chỉ có hai người thôi.
Nhưng bây giờ những kẻ ngông cuồng này đều nuốt nước bọt, không dám lên tiếng, sợ rằng mình đứng ra sẽ bị hai người này giết chết ngay lập tức.
Về mặt lý thuyết, hai người này không thể nào ngăn cản mấy vạn người.
Nhưng hiện thực rất đau lòng, nhóm người năm bè bảy mảng này lại hoàn toàn không có sức uy hiếp ở trước mặt Huyền Lôi song kiếm.
Bùi Tuyết cũng không hành động, ngoài mặt nàng ta vẫn rất bình tĩnh, nhưng vẻ lo âu trong mắt rõ ràng càng sâu hơn. Một khi người của những Chiến giới khác tới đây, nàng ta không còn bất kỳ cơ hội nào chạy thoát.
“Kẻ đó đang ở trong số các ngươi!”
Mạc Huyền và Hàn Lôi nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt quét qua quét lại như rắn độc.
Những người bị nhìn đều cảm thấy lạnh sống lưng, run cầm cập, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng lan ra khắp toàn thân.
“Ngươi, đi ra!”
Họ bắt đầu tìm kiếm người khả nghi, nếu không chịu đứng ra, hơi do dự một chút thì sẽ ra tay ngay. Sau đó lại có không ít người chết trong tay hai người này.
Cảm xúc sợ hãi lập tức lan ra, ai ai cũng thấy bất an.
Nhưng Hàn Lôi và Mạc Huyền không hề quan tâm, họ nhận được tin rằng người cần tìm chắc chắn đang ở cao nguyên Hoàng Sa.
Những người bị họ nghi ngờ đều run rẩy bước ra khỏi đám đông. Chỉ trong chốc lát đã có hơn hai trăm võ giả bị họ yêu cầu đứng ra.
“Ngươi, đi ra!”
Bỗng nhiên, Hàn Lôi dời mắt về phía Bùi Tuyết mặc nam trang, lạnh giọng quát.
“Ngươi, đi ra!”
Vẻ ngạc nhiên vừa thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn đã bị Mạc Huyền chỉ vào từ xa, ra lệnh cho hắn bước ra khỏi đám đông, bản thân hắn cũng bị coi là đối tượng khả nghi.
Mình cũng bị nghi ngờ?
Lâm Nhất ngạc nhiên, có lẽ là do hắn đội mũ rộng vành.
“Muốn chết sao?”
Thấy Lâm Nhất do dự không chịu đứng ra ngay, trong mắt Mạc Huyền lập tức bắn ra sát ý lạnh như băng. Hắn ta muốn ra tay, sự kiên nhẫn của hắn ta có hạn, trước đó đã có người chết trong tay hắn ta chỉ vì được yêu cầu đứng ra mà lại chần chừ.
“Mạc Huyền, ngươi đừng quá đáng, hắn là bằng hữu của ta”.
La Chấn ở bên cạnh nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương thì khẽ biến sắc, trầm giọng nói với ánh mắt hơi tức giận.
Lúc nói chuyện, hắn ta phóng thích chiến ý của mình, trên người quanh quẩn khí tức đáng sợ. La Chấn cũng tìm được tạo hoá trong bảo điện Thương Long, giờ đã qua một tháng, thực lực cũng đã hơn trước, mạnh hơn rất nhiều so với khi đấu với Vũ Hạo Thiên.
Dù sao hắn ta cũng là quán quân của khu vực Thương Long, hiện giờ cũng rất nổi tiếng trên bảng Thông Thiên.
Có lẽ giữa hắn ta và Huyền Lôi song kiếm có chênh lệch không nhỏ, nhưng cũng không phải là không đủ sức đánh một trận.
Cùng lúc đó, Tần Lâm và Quân Mộng Trần cũng phóng thích khí tức trên người mình, cho thấy ý tứ đồng sinh cộng tử.
Lúc trước ba người bị Vũ Hạo Thiên sỉ nhục thậm tệ, nếu không nhờ có Lâm Nhất ra tay thì họ đã không có cơ hội lột xác như ngày hôm nay. Họ không thể trơ mắt nhìn Huyền Lôi song kiếm này làm khó dễ Lâm Nhất được.
Mặt mũi Mạc Huyền đột nhiên sa sầm, hai người trấn áp toàn hiện trường, mấy vạn người cũng không dám chống đối.
Họ chỉ cần một cái vung tay là có thể quyết định sinh tử của người khác, đây là lần đầu bị phản kháng. Điều này khiến hắn ta rất khó chịu, cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, trong mắt không ngừng tích tụ sát ý, hắn ta không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.