Hoang Cổ Vực, thế gia thánh giả?
Thế thì lai lịch đúng là không phải lớn bình thường, nhưng nghĩ đến các loại bí mật ở núi Thánh Kiếm, Lâm Nhất lại thấy thoải mái, núi Thánh Kiếm này đúng là đáng để một số người bỏ thời gian tới đây.
Hơn một tháng sau đó, ban ngày Lâm Nhất luyện kiếm, tối luyện tiêu. Thỉnh thoảng lại hướng dẫn Vũ Nhược sư muội một phen, hắn cũng dần quen thuộc hơn với nữ tử áo trắng kia, thi thoảng lại thưởng thức chút rượu ngon.
Không có giết chóc, không có sát phạt, so với con đường thông thiên, khoảng thời gian này Lâm Nhất sống cực kỳ yên ả.
Trong khoảng thời gian này, hắn hấp thu linh khí dồi dào ở núi Thánh Kiếm rồi luyện hóa, tu vi bị bức tăng đến thiên phách thất trọng cảnh, vốn mà hắn tích lũy được ở Thiên phách lục trọng cảnh tương đối đáng sợ.
Không chỉ có kỳ ngộ ở núi Thánh Kiếm, hắn còn tiêu hao gần một vạn miếng đan Tinh Thần, cùng với rất nhiều thiên tài địa bảo.
Nhưng dù vậy, tấn thăng lên Thiên phách thất trọng cảnh, lúc độ kiếp Lâm Nhất cũng chỉ trồng thêm được hai đóa hoa Tinh Ma trong khí hải.
Nay thất đại khí hải, đều đã có sáu đóa hoa Tinh Ma, chỉ nói nguyên về chân nguyên cũng đã chẳng kém một số nhân tài ở Tinh Nguyên cảnh tí nào.
Theo như tiểu Băng Phượng nói, Lâm Nhất muốn thật sự đạt đến Thiên phách cực cảnh, thì lúc tấn thăng Tinh Quân vẫn phải độ kiếp một lần, thì mới có thể chân chính đạt đến cảnh giới Thất hoa tụ đỉnh trong truyền thuyết.
Tất nhiên, hắn cũng có thể chọn không độ kiếp này, tấn thăng thẳng lên Tinh Quân.
Ngoại trừ việc tu vi tăng lên, Phù vân cửu kiếm của Lâm Nhất đều đã luyện đến hóa cảnh. Với tiêu ngự kiếm ngày càng thuần thục, trần quang kiếm pháp, lôi âm kiếm pháp, thậm chí là bá kiếm, các loại kiếm pháp hắn từng tu luyện ngày trước đều có thể triển khai bằng Tiêu Âm.
Tiếp tục tu luyện như này, thực lực của Lâm Nhất tăng lên từng ngày, so sánh với trận chiến cuối cùng, hắn đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Nếu gặp phải đối thủ như Đế Vũ, Lâm Nhất mà đụng mặt thì có thể khiến cho đối phương quỳ xuống xin tha, sống không bằng chết.
Cứ thế, chớp mắt đã qua hơn một tháng.
Sự yên bình độc hữu ở Phù Vân Kiếm Tông làm cho Lâm Nhất không cần phải liều mạng chém giết bất cứ lúc nào giống như lúc ở con đường thông thiên. Tâm cảnh của hắn trở nên hòa nhã hơn nhiều, sự sắc bén và khí thế sát phạt còn sót lại ở con đường thông thiên, giờ đã trở nên nội liễm mà thận trọng.
Hôm nay, Lâm Nhất nhận được tin báo, chưởng môn Phù Vân bảo hắn tới điện chính của tông môn.
Lâm Nhất đã sớm có chuẩn bị cho việc này, trong lòng hắn biết rõ, lão già đó chắc chắn sẽ không để hắn được an nhàn mãi, máu tươi và giết chóc sớm muộn cũng tới.
Phong ba bão táp chưa hề đi xa, nếu đã vậy thì cứ để cho nó đổ tới kịch liệt hơn đi!
Phù Vân kiếm tông, điện chính của tông môn.
Lâm Nhất trông thấy chưởng môn Phù Vân đã đợi ở đây một lúc lâu, lão già này vẫn giống trước kia, sâu không lường được. Kiếm ý trên người càng đáng sợ hơn, kiếm ý thông thiên của ông ta gần đến tứ phẩm, ở trước mặt đối phương rõ ràng là cực kỳ khó dự đoán.
Khoảng thời gian này, Lâm Nhất đã chia cảnh giới ở giới Côn Luân ra, và có được hiểu biết khá rõ nét.
Cảnh giới Long Mạch dù đặt ở đâu thì cũng đều được tính là cường giả một phương, đó là cảnh giới mà người bình thường cả đời cũng không thể chạm đến, thần long cửu mạch, mỗi lần ngưng kết một mạch thực lực đều sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ở Đông Hoang, Thương Huyền phủ chỉ nhỏ bé như hạt cát trên sa mạc, trên thực tế thì chẳng nhỏ một tí nào, cả cái Huyền Hoàng giới cũng chưa chắc đã bì được.
Trong Thương Huyền phủ, người có tu vi ở cảnh giới thần long chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cho dù là bốn tông phái lớn ở Thương Huyền phủ, những trưởng lão đó phần lớn đều là tôn giả ở cảnh giới Thần Đan, nếu có được tu vi ở cảnh giới Long Mạch thì đã ngang với chưởng môn rồi, rời khỏi tông phái cũng có thể độc bá một phương trong Thương Huyền phủ.
Mà vị chưởng môn Phù Vân trước mắt đây, không chỉ có tu vi ở thần long cửu mạch, mà kiếm ý còn khó lường nữa.
Long mạch mà ông ta ngưng kết dồi dào đến mức không thể tưởng tượng nổi, cường giả mà cũng ở cảnh giới thần long cửu mạch mà ở trước mặt ông ta thì e là chỉ đối mặt thôi đã không chống đỡ được rồi.
Lâm Nhất nghĩ thấy lạ, nhân vật cỡ này, đừng nói là ở Hoang Cổ Vực, cho dù đặt ở cả cái Đông Hoang này thì ông ta cũng phải ở tầm cỡ xưng bá một phương, tuyệt đối không thể không có tiếng tăm gì như này.
Nhưng ông ta lại chỉ ở Phù Vân kiếm tông, đảm nhiệm chức chưởng môn ở một "nơi nho nhỏ" như này, có rất nhiều điểm kỳ lạ.